Gai Mềm

Chương 2: Răng

Edit: Huyên

Sáng sớm hôm nay, từ việc mặc quần cho đến đánh răng Nguyễn Tứ đều phải nắm tay làm giúp. Vóc dáng Tần Tung quá thấp nên không với lên bồn rửa mặt được, Nguyễn Tứ đành bắt cái ghế cho cậu leo lên. Hai người cùng nhe răng với tấm gương, chải vô cùng kĩ.

"Đây là Nha Nha Nhạc!" Tần Tung ngậm kem đánh răng mơ hồ nói, "Em biết nè."

Nguyễn Tứ súc miệng, đặt khăn mặt lên đầu của cậu, hát: "Nha Nha Nhạc có dinh dưỡng, răng khỏe mạnh vừa trắng vừa chắc. Cái quảng cáo này ai mà không biết, em nhanh lên coi, rửa mặt xong rồi ăn sáng."

"Trắng á?" Tần Tung cũng súc miệng, nhe ra hàm răng trắng nhỏ cho Nguyễn Tứ nhìn, mong đợi hỏi: "Thật sự sẽ trắng hơn chắc hơn hả?"

Nguyễn Tứ kéo khăn mặt xuống, lung tung lau mấy cái trên mặt cậu rồi kéo người chạy vào nhà bếp, "Trắng trắng trắng."

"Không chắc à?" Đầu ngón tay Tần Tung đυ.ng đυ.ng răng, lo âu nói: "Hình như đang lắc."

Nguyễn Tứ bước vào nhà bếp, ngửi được mùi thơm của trứng hấp, không chú ý nghe Tần Tung đang nói gì, qua loa "ừ" một tiếng. Bà nội đang chờ hai đứa đến, đưa cho mỗi đứa một chén nhỏ, bên trong đựng đầy trứng hấp. Trứng hấp hơi trơn mềm, múc một muỗng đưa vào trong miệng, trứng có vị mặn, nuốt xuống cổ họng rồi mà đầu lưỡi vẫn còn dư vị.

Tần Tung ăn một miếng thì dùng đầu lưỡi đυ.ng đυ.ng hàm răng, càng ăn càng cảm thấy cái răng càng thêm lắc. Cậu vừa hít vừa hỏi Nguyễn Tứ: "Răng anh có lắc không?"

Nguyễn Tứ ăn rất nhanh, nghe vậy lại gần nhìn răng cửa của cậu, nói: "Em sắp thay răng rồi?"

Tần Tung giật cả mình: "Sẽ rụng hả? Rụng hết toàn bộ?" Cậu lập tức há mồm, "Anh đếm xem có thiếu cái nào không?"

Nguyễn Tứ nói: "Mẹ anh nói đây là đang thay răng, gọi là thay sữa răng." Nói xong cậu nhớ lại lúc mình thay răng, cau mày nói, "Anh nhớ là rất đau, em đau không?"

Tần Tung lắc đầu, Nguyễn Tứ nói thêm: "Vậy không có việc gì rồi, lúc em chơi thì nhớ kỹ, đừng nuốt xuống."

Tần Tung có hơi hồi hợp: "Lỡ lúc ngủ nuốt xuống luôn thì làm sao bây giờ?"

"Vậy nó sẽ ở trong bụng của em mọc rễ nảy mầm." Nguyễn Tứ đã ăn xong trứng hấp, nhìn về phía cái chén Tần Tung, tùy tiện nói: "Rồi sau đó sẽ chui ra từ trong miệng, biến thành quái thú có răng siêu đáng sợ."

Nước mắt của Tần Tung lập tức tàn bờ đê, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Cậu đau khổ mở to miệng ăn trứng hấp, giống như muốn đè chết quái vật răng ở trong bụng.

Buổi sáng không quá nóng, Nguyễn Tứ chạy lên sườn đông trong rừng cây hái dâu tây dại. Tần Tung đi theo cậu, gian nan đi qua những đám cỏ dại khô héo. Mặt đất gập ghềnh, cỏ nấm gai um tùm, chưa được một lát thì Tần Tung đã bị sâu chạm đến nổi cánh tay phiếm hồng. Nguyễn Tứ thổi cho cậu vài lần, nhưng vẫn bị chạm đến đau, dần dần thành một cục màu hồng hồng.

"Trở về anh nói với bà nội, xoa chút thuốc sẽ tốt thôi." Nguyễn Tứ dùng gậy gỗ đánh bụi cỏ, dọa cho rắn mối sợ quá chạy mất.

Tần Tung kéo quần của cậu, dùng ngón tay đυ.ng đυ.ng chỗ đó, nói: "Có hơi ngứa... Còn đau nữa."

"Em đừng gãi." Nguyễn Tứ nhìn trên cánh tay trắng nõn của cậu có một mảng đỏ chót, cau mày nói, "Anh dẫn em trở về."

Tần Tung gật đầu, cậu còn nhỏ nên chân ngắn, đi qua một khúc gỗ cứng thì phải phí sức một chút. Nguyễn Tứ vội vàng dẫn người đi ra ngoài, muốn nhảy qua, ai ngờ phía sau Tần Tung còn đang nắm lấy ống quần của cậu, bị vấp phải khúc gỗ rồi ngã lên đống cỏ.

"Soạt" một tiếng quần Nguyễn Tứ bị tụt xuống đầu gối, cái mặt to to của Gấu Winnie bại lộ bên trong ánh nắng, xém chút cậu cũng ngã xuống theo, sau đó nhanh chóng xoay người kéo quần lên, thẹn quá thành giận nói: "Đồng chí Tần Tung! Tôi đại biểu cho tổ chức nghiêm túc phê bình đồng chí! Túm quần anh làm gì!"

Thấy Tần Tung còn ngã ở trong bụi cỏ, cậu nhanh chóng đi tới đỡ dậy, may mắn là không ngã bên trong bụi nấm gai. Thế nhưng lúc Tần Tung ngẩng đầu, nước mắt như đạn thép mà chảy xuống, đến nỗi Nguyễn Tứ cũng luống cuống tay chân.

"Em khóc cái gì." Nguyễn Tứ lau mặt cho cậu, lau ra một đống bụi.

Tần Tung vốn mím môi rơi nước mắt, lần này thì nghẹn ngào thành tiếng.

"Đừng khóc!" Nguyễn Tứ giơ tay lên, nói rất nhanh: "Anh không chà mạnh, đừng khóc!"

"Nhuyễn, Nhuyễn." Tần Tung vừa khóc khóc vừa nhả cái răng trong miệng vào trong tay, lúc thấy nó thì khóc to hơn, cậu nói: "Em không có răng." Sau đó nhớ tới chuyện gì đó, nấc một cái, trên mặt đầy nước mắt, nhưng biểu cảm lại mừng rỡ: "Sẽ không biến thành quái thú!"

Nguyễn Tứ: "... Tốt quá."

Nguyễn Tứ cõng Tần Tung, chân như muốn nhũn ra, một tay cậu vịn lấy gậy gỗ, một tay xốc Tâng Tung sắp trượt xuống mặt đất lên, trán đổ đầy mồ hôi nói: "Tần Tung, sao em lại nặng như vậy chứ."

Tần Tung vòng tay quanh cổ cậu, nhỏ giọng nói: "Ăn nhiều đó."

Nguyễn Tứ thở từng hơi, đột nhiên bỏ gậy gỗ, nắm hai đầu gối Tần Tung, một hơi chạy vào trong sân, hô to: "Ông nội! Cứu mạng! Tần Tung bị sâu chạm! Còn gãy răng nữa!"

Vừa chạy vào trong sân lại nhanh chân mà quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa vội la lên: "Ông nội! Gà tây lại mổ người nữa kìa!"

Con gà tây kia lắc lư cái tích, vô cùng hung ác giương cánh đuổi theo. Nguyễn Tứ dùng sức chạy như điên, nhưng gà ta đuổi theo không chịu bỏ cuộc, cậu a a a a, Tần Tung cũng a a a a theo. Nguyễn Tứ bớt chút thời gian hỏi: "Sao em cũng a thế!"

Tần Tung ôm chặt lấy cổ của cậu, nhướn mạnh người lên, kích động nói: "Nó mổ mông em!"

Con gà tinh tặc này chuyên chọn thời gian không có người lớn ở nhà để chiếm tiện nghi, rượt Nguyễn Tứ đến tận con đường đi vào rừng. Mồi hôi của Nguyễn Tứ tuôn như suối, nếu đổi lại là con gà trống lớn thì cậu cóc sợ, mấu chốt là con gà tây này có tích to, lông cánh đen như mực, lại còn mập, lúc đuổi theo thì lao vùn vụt, quơ lông vũ khí thế hùng hổ.

Tần Tung quay đầu nhìn thì bị khí thế hung hãn này hù dọa, giọng nói của cậu run rẫy tán loạn: "Vì sao nó lại đuổi theo chúng ta?"

"Không biết!"

Nguyễn Tứ còn chưa nói xong, dưới chân vấp một cái, nhất thời cả người lao về phía trước, bàn tay cọ xát con đường đá rồi ngã mạnh xuống. Tần Tung nằm trên lưng cậu vẫn còn ổn, có cậu làm đệm lưng nên không bị đau. Nguyễn Tứ giơ tay, trong lòng bàn tay bị cọ sát ra máu. Cậu đột nhiên tức giận, bò dậy cầm một hòn đá, dùng tư thế nâng □□ hô lớn, "Đến đây! Coi ai sợ ai! Mày đến đây!"

Gà tây bay vọt tới cách cậu vài bước, mổ mấy lần trên không trung, cái tích lắc lư, lông đuôi tung ra như thị uy.

Tần Tung vốn muốn khóc, nhưng lúc cậu há miệng lại phát hiện một cái răng khác của mình cũng lung lay, nhất thời quên luôn phải khóc, kinh sợ nói: "Nhuyễn Nhuyễn! Răng của em lại lung lay này!"

"Sắp thay răng đó! Sữa răng sẽ..." Nguyễn Tứ lấy hòn đá ném tới con gà tây, hét lên: "Em đi trước đi!"

Gà tây bị hòn đá bay tới làm giật mình nhảy dựng lên, vỗ cánh nhảy lên trên lưng Tần Tung đạp vài cái, mượn đầu cậu nhảy về phía Nguyễn Tứ.

Tần Tung còn đang "Răng em..." thì bị chân gà đạp té xuống dưới, lập tức chỉ nghe thấy tiếng la của Nguyễn Tứ, lông vũ của gà tây bay loạn xạ.

Nguyễn Tứ ôm đầu, cánh tay bị mổ mấy cái. Cậu cúi người níu chân gà tây lại, nhưng sức lực của con gà này rất lớn, quả thực không thể kéo xuống nổi. Giây lát sau, Tần Tung túm lông gà, thấy gà tây tự hào run ngực, như giành được chiến thắng lớn mà bước đi.

Nguyễn Tứ ôm đầu, cắn răng nói: "... sẽ rơi."

Bà nội thoa thuốc cho Tần Tung, cơm trưa đều là đồ ăn mềm. Ăn no bụng thì muốn ngủ, Tần Tung nằm trên giường sờ má, lo lắng sẽ còn rụng răng tiếp.

"Nếu mọc ra quái thú làm sao bây giờ?" Tần Tung nói: "Gà tây mà chúng ta còn đánh không lại."

"Anh có siêu năng điện tử pháo." Nguyễn Tứ buồn ngủ, thuận miệng đáp: "Rất ngầu, rất mạnh... Em đừng khóc là được rồi."

Tần Tung đối mặt với cậu, nói: "Gà tây mổ đau không?"

Nguyễn Tứ mở nửa mắt, cơn buồn ngủ làm cậu hơi ngốc, đợi một hồi lâu cậu mới đáp: "Tạm ổn." Cậu duỗi tay bóp nhẹ đầu vai Tần Tung, mệt mỏi nói: "Cảm giác như vậy đó, em nhanh ngủ đi."

Tần Tung nhắm mắt, rồi lại mở ra. Nguyễn Tứ xoay người chôn nửa bên mặt ở trong gối đầu, thấp giọng hỏi: "Em ngủ không được à?"

Tần Tung gật gật đầu, Nguyễn Tứ nhắm mắt mê man một hồi rồi nói: "Được thôi, anh kể chuyện cho em nghe nhé. Nói trước nha, chỉ kể lần này, lần sau mặc kệ em." Cậu mở mắt, bắt đầu kể: "Ngày xưa có một cô bé lọ lem..."

"Cô bé có giày thủy tinh." Tần Tung nói tiếp.

Nguyễn Tứ chậc một tiếng, đành phải mở đầu một lần nữa: "Được rồi. Ngày xưa có một kỵ sĩ, hắn ta rất mạnh, nhưng lại rất cô đơn. Hắn ra sống một mình, còn thích uống rượu. Có một ngày có người nói cho hắn ta biết, Ma vương muốn hủy diệt thế giới..."

"Hắn ta đi cứu vớt thế giới?" Tần Tung hỏi.

"Không phải." Nguyễn Tứ mặt cọ xát gối đầu, mới nói, "Hắn ta cảm thấy Ma vương càng mạnh hơn, thế là hắn ta xuất phát đi tìm Ma vương, muốn cùng Ma vương hủy diệt thế giới." Trông thấy vẻ mặt giật mình của Tần Tung, Nguyễn Tứ cắm đầu cười, tiếp tục nói: "Bởi vì hắn ta rất mạnh, cho nên không có người nào nguyện ý đi cùng với hắn..."

"Vì sao rất mạnh mà không có người đi với hắn ta?" Tần Tung kỳ quái hỏi.

"À," Nguyễn Tứ hơi thanh tỉnh, nói: "Bởi vì người mạnh thích... Ừm... Tự do, nhưng không ai nguyện ý đi tìm tự do với hắn ta."

"Không phải hắn ta đi tìm Ma vương rồi sao?" Tần Tung lại càng khó hiểu.

"A!" Nguyễn Tứ ôm đầu cào tóc, kéo chăn che đầu Tần Tung lại, buồn phiền nói: "Hỏi nhiều như vậy làm gì! Đi ngủ!"

Hồi lâu sau, Tần Tung nói nhỏ: "Hắn ta tìm được Ma vương không?"

"Được." Chân Nguyễn Tứ đặt lên bụng cậu, muốn nhanh thϊếp đi, lại nghe cậu hỏi tiếp: "Sau khi hắn ta tìm được Ma vương rồi thì muốn đánh nhau à?"

"Không đánh." Nguyễn Tứ thì thào.

"Nhuyễn..."

"Nói!" Nguyễn Tứ tức giận nói.

"... Chân anh đè lên em." Tần Tung cẩn thận từng li từng tí giơ cánh tay lên, mở miệng hít thở, "Em sắp thở không được nữa."

Nguyễn Tứ thu chân lại lăn một vòng cho cậu ngủ.

Ngủ trưa rất ngon, lúc thức dậy thì hơi lơ mơ. Thời điểm Nguyễn Tứ tỉnh lại nóng muốn chết rồi, trên lưng cậu gần như ướt đẫm. Tần Tung đè một chân trên cánh tay cậu, chân sắp đưa lên mặt cậu luôn. Kết quả quay đầu mới phát hiện là mình ngủ quay theo chiều kim đồng hồ, gối đầu cũng mất. Cậu dời chân Tần Tung ra, xoay người lấy gối đầu, nằm sấp tùy ý để ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính chiếu lên lưng.

Cậu nhìn Tần Tung, hiển nhiên Tần Tung trong mơ còn băn khoăn vụ răng, ngủ không yên, tư thế cũng không thay đổi gì.

Mẹ của Tần Tung tên Thư Hinh, là ca sĩ có chút danh tiếng, dáng vẻ rất xinh đẹp. Nguyễn Tứ có ấn tượng sâu nhất với Thư Hinh chính là bàn tay, bàn tay đánh đàn, thon dài trắng nõn.

Tay Tần Tung...

Nguyễn Tứ đưa tay khều nhẹ ngón tay của Tần Tung, quả nhiên rất mềm. Nghe nói đôi tay này cũng đánh đàn dương cầm, không biết sau này có đẹp giống mẹ của em ấy hay không. Chỉ là con trai thì có lẽ sẽ thô một chút.

Nguyễn Tứ lại nhìn mình tay.

"Đẹp." Tần Tung bỗng nhiên lên tiếng, dọa Nguyễn Tứ giật mình. Cậu để tay xuống, "Thức rồi sao không lên tiếng!"

Tần Tung có hơi mông lung, bị ánh nắng chíu gần nửa gương mặt, đưa tay che lại, nghiêng đầu né tránh rồi mới nói: "Anh đang làm gì vậy."

Nguyễn Tứ cắn chăn nói, "Bơi lội."

Tần Tung bỗng nhiên ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc úp sấp bên cạnh Nguyễn Tứ, nhe răng hỏi: "Có rớt không? Vẫn còn chứ?"

Nguyễn Tứ nghiêm túc nhìn mấy lần, nói, "Không có... Từ từ, mất một cái rồi."

"Thật á?!" Tần Tung sờ yết hầu, lại sờ đến bụng, sau đó sững sờ nói, "Em nuốt hết rồi."

"Kế tiếp giao cho anh." Nguyễn Tứ đau đớn vỗ nhẹ lên vai cậu, "Đồng chí đừng sợ, tôi sẽ dùng siêu năng điện tử pháo của mình tiêu diệt nó. Quái thú cần mấy phút mới có thể dài ra, cậu có gì muốn nói không?"

Tần Tung bị vẻ mặt đau đớn của cậu dọa sợ, vùi đầu suy nghĩ một hồi rồi ngẩng đầu chảy nước mắt nói, "Em còn muốn ăn một chén trứng hấp nữa."

(*) Nha Nha Nhạc: 1 hiệu kem đánh răng của trẻ em