Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi

Chương 3: Long tộc tính... THẬT VÔ LIÊM SỈ

Editor: Mòi

꧁LẠC CẨU TEAM꧂

______________________________

Long tộc-tham lam tàn bạo lại rất thích máu.

Không giống hình ảnh chính diện trong đa số truyền thuyết, trong 《Vạn Người Yêu Y Không Thương Một Ai.》, Long tộc chính là phản diện đích thực.

Là hậu duệ Long tộc, Tạ Miên không thể tránh khỏi ác tính tàn nhẫn ưa máu.

Tầm mắt Giang Hoài Ngọc nhìn tới vảy đen trên mặt Tạ Miên, lập tức nhận ra hắn đã mất trí, đang bị bản năng thao túng.

Trong tiểu thuyết miêu tả, Tạ Miên rất ít khi mất khống chế, chỉ có một lần bản tính hoàn toàn bộc phát mới hấp thụ sạch sẽ máu đầu tim của một môn phái nhỏ, các nạn nhân chết rất thê thảm.

Cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, Giang Hoài Ngọc rùng mình một cái, dùng tay còn lại muốn đẩy bàn tay như gọng kìm đang khóa lấy mình ra.

"Láo xược, nhìn cho rõ bản tôn là ai!"

Giang Hoài Ngọc còn chưa kịp nén nước mắt, lúc này hơi nước trong mắt ầng ậng, khí chất kiêu ngạo không còn chút nào.

Tạ Miên chăm chú quan sát Giang Hoài Ngọc, tầm mắt rơi vào cổ tay y, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve phần da ửng đỏ trên đó.

Nguyên chủ xuất thân tiên môn thế gia, được nuông chiều từ bé, cổ tay mảnh khảnh bị siết chặt liền ửng đỏ.

Giang Hoài Ngọc đang bị hắn sờ soạng cổ tay, bỗng nhiên cảm thấy châm chích, dự cảm xấu khiến y không ngừng sợ hãi.

Từ góc nhìn của Giang Hoài Ngọc, có thể thấy Tạ Miên rủ mắt, mi dày như rẻ quạt càng thêm nổi bật.

Đè nén dự cảm kỳ lạ, Giang Hoài Ngọc vẫn kiên trì gỡ tay hắn ra: "Ngươi muốn chết phải không... a!" Lời còn chưa dứt, bên gáy đã đau nhói, y không nhịn được rên một tiếng.

Tạ Miên đã vùi đầu vào bên cổ, cắn nghiến gáy y.

Máu nhanh chóng chảy ra, Giang Hoài Ngọc đau đến cắn sứt môi, máu cũng nhanh chóng nhuộm đỏ bờ môi.

Mồ hôi lạnh lăn xuống theo tóc mai, cả người y lạnh run như rơi vào vực sâu, khung cảnh trước mắt dần tối đi, trong đầu còn có hai câu vờn quanh.

Chưa ra quân đã chết trước.*

Giang Hoài Ngọc đang vui tươi ca múa, pằng chíu một phát, lập tức biến thành Toang Hoài Ngọc**.

*出师未捷身先死: Câu nì nói về Gia Cát Lượng trong trận đánh cuối cùng đã chết trong doanh trướng khi chưa bắt đầu ra quân, bày tỏ lòng tiếc thương với nhân tài chưa kịp thể hiện/hưởng thành quả thì đã ra đi.

**Họ Giang [jiāng] đọc giống 干 [gān]: từ nì khá nhiều nghĩa nhưng trong ngữ cảnh thụ nghĩ sắp bị gϊếŧ thì nó thiên về nghĩa kiểu mất sạch/ bị sỉ nhục/ tuyệt vọng/ chết v.v chung quy toàn ý hồn lìa khỏi xác.

Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Chuồng Chó Lạc Đà và w.a.t.t.pad chodateam

Bản năng cầu sinh trỗi dậy, ngón tay Giang Hoài Ngọc run run muốn gỡ bàn tay đang siết chặt cổ tay y ra, giống như người chết đuối túm được cọng rơm cứu mạng.

Cũng không biết qua bao lâu, Tạ Miên ngừng cắn gáy y, thay vào đó là cảm giác ươn ướt nóng bỏng. Xúc cảm kỳ lạ tỉ mỉ trải từ vết thương sau cổ đến tận cằm, còn có xu hướng muốn từ cằm lên trên.

Giang Hoài Ngọc nhận ra hắn không cắn rách thịt nữa mà chuyển qua nhay cắn nhẹ như vuốt ve, đầu óc vốn đang mơ màng do mất quá nhiều máu chợt tỉnh táo lại.

Ngoại trừ tham lam hung ác thích uống máu, Bản tính... Long tộc...

Tính...

Giang Hoài Ngọc tạm thời không nhớ nổi chữ kia, nhưng tóm lại không phải chữ gì hay ho mà Tấn Giang cho phép.

Tiếp xúc thân mật tỉ mỉ từng tấc da thịt cứ thế kéo dần lên, đến khi chạm phải cánh môi y, mưa xuân thấm đẫm, giọt máu do cắn môi vừa rồi bị liếʍ đi, cuối cùng Giang Hoài Ngọc đã nhớ ra chữ kia.

Ngay lập tức y cứng cả người.

Vừa giận vừa xấu hổ, Giang Hoài Ngọc gian nan nghiêng đầu né tránh cái hôn của hắn, đuôi mắt phiếm hồng, "Tạ Miên, đồ khốn, ta là... sư tôn ngươi!"