Đại sảnh dưới lầu ồn ào náo nhiệt, nhưng không khí trong phòng Lâm Trạm cơ hồ muốn ngạt thở.
Hệ thống lạnh lùng oán giận: 【 Không nghe bản hệ thống hướng dẫn, giỏi lắm, giờ thì cốt truyện hoàn toàn lệch rồi.】
Lâm Trạm thế nào cũng không nghĩ tới Giang Hoài Ngọc lại có thể chặn được lửa của Hàn Tấu Ngọc, Giang Hoài Ngọc rõ ràng là phế vật chỉ biết dựa vào tài nguyên, ngay cả hắn cũng không đánh lại, sao có thể ngăn cản được?
Lâm Trạm càng nghĩ càng mệt, phiền não khi kế hoạch lệch khỏi quỹ đạo khiến hắn càng không khống chế được cảm xúc, lập tức giơ tay lên lật bàn, đập bể mâm trái cây.
Đồ vật rơi xuống đất phát ra tiếng loảng xoảng, tiếng vang đυ.ng đến bức tường phòng lại vọng trở về chứ không truyền ra ngoài.
"Chẳng lẽ tất cả đều là ta sai?!"
Hệ thống chán chường đáp trả, 【 Không phải ngươi thì chẳng lẽ là hệ thống sai? Đã bảo ngươi đi từ đầu, ngươi không chịu, bây giờ lỡ mất cơ hội, bị một tên NPC hớt tay trên, ngươi còn trách hệ thống.】
"Ta trách ngươi lúc nào? Mẹ kiếp ngươi đừng có nói bừa?!"
Nộ khí của Lâm Trạm ùn ùn bốc lên, hắn sống bao nhiêu năm rồi còn chưa phải chịu ấm ức thế này bao giờ.
Hệ thống vốn không muốn cãi nhau, nhưng nghe vậy cũng không nén nổi tức giận dồn từ hai lần thất bại, bắt đầu ầm ĩ lên.
Cuối cùng thất bại dưới một câu của Lâm Trạm: Đếch làm nhiệm vụ nữa, cũng không cần phần thưởng, ngươi thích kéo ai vào trò chơi làm nhiệm vụ thì kéo.
Lâm Trạm cãi thắng hệ thống, đầu óc lúc này mới bình tĩnh lại, hắn ngồi về trên tháp, bắt đầu phân tích nguyên nhân hai lần đều thất bại.
"Một lần thất bại có thể nói là bất ngờ, đến lần thứ hai rõ ràng có gì đó không ổn.Hai lần đều từ cái tên NPC Giang Hoài Ngọc không chịu đi theo cốt truyện..."
Lâm Trạm nhíu mày lại, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, con ngươi đột nhiên co lại, "Hệ thống, ngươi tra xem có phải Giang Hoài Ngọc bị đoạt xá hay không? Có khi nào hắn cũng tham gia trò chơi?"
Nếu như Giang Hoài Ngọc cũng là người xuyên qua, là người chơi giống như hắn, vậy mục đích của Giang Hoài Ngọc hẳn cũng là công lược nhân vật được chỉ định trong trò chơi.
Thế là có thể giải thích vì sao hai lần Giang Hoài Ngọc đều khiến cốt truyện lệch nghiêm trọng như vậy.
Cũng giải thích được tại sao Giang Hoài Ngọc cho Tạ Miên danh ngạch, tại sao Giang Hoài Ngọc có thể chặn lửa.
Nhất định là sau lưng cũng có một hệ thống, có năng lực riêng.
【Đã hiểu, đang tra xét...】
Giang Hoài Ngọc đang chuẩn bị đưa các đệ tử rời khách điếm đi gặp những môn phái khác, xem thử lai lịch của bọn họ thế nào, bỗng cảm thấy luồng điện chạy qua người trong thoáng chốc.
Giang Hoài Ngọc khó hiểu nhìn quanh, cũng không phát hiện ra có gì khác thường.
Nhưng vô tình tầm nhìn của y rơi vào Tạ Miên, Tạ Miên cũng muốn cùng Lý Thù ra ngoài gặp gỡ các tông môn khác.
Nhận ra có người đang nhìn mình, Tạ Miên đang nói chuyện liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại y.
Thiếu niên hơi tựa vào cửa, nở nụ cười dễ gần đến cong mắt dưới nắng sớm, thế nhưng lại làm Giang Hoài Ngọc phát rét một trận.
Tối hôm qua Tạ Miên chưa tới hại y, vậy khả năng cao là giống như nguyên văn, hắn đợi vào bí cảnh mới ra tay.
Y còn phải lo cho các đệ tử khác ứng phó với nguy hiểm trong bí cảnh, còn phải đề phòng Lăng Vân Phái ghi hận lén trả thù, còn phải túm được cái đuôi của Tạ Miên.
E rằng lực bất tòng tâm.
Nhỡ lúc Tạ Miên hại y mà y không kịp dùng ảnh thạch lưu lại bằng chứng, vậy chẳng phải sẽ chịu cùng kết quả như nguyên chủ?
Khéo còn bị hại cho thảm hơn.
Giang Hoài Ngọc dời mắt, lòng thầm nghĩ phải bí mật đặt ảnh thạch lên người Tạ Miên mới được...
Như vậy, bất kể tên hắc liên hoa này có đổi thủ đoạn ghê gớm hơn, y cũng có thể giữ được bằng chứng.
【Đã tra xong, tất cả số liệu đều bình thường, không có dấu vết liên quan đến người chơi khác.】 Hệ thống kiểm tra xong đã quay về báo cáo.
"Không có gì? Sao ngươi chắc?" Chân mày Lâm Trạm càng nhíu sâu hơn, không cách nào giải thích được, "Chẳng lẽ do hệ thống của đối phương quá cao cấp nên ẩn thân đi rồi? Hệ thống các ngươi có thể làm được vậy không?"
Lâm Trạm hỏi liên tiếp mấy vấn đề, hệ thống trầm ngâm một lúc mới trả lời:
【Đúng là hệ thống cấp bậc cao có thể tránh khỏi dò xét, nhưng mà bản hệ thống đã là hệ thống cao cấp nhất, trừ phi kia là hệ thống chủ của nhà sản xuất, nếu không không thể che giấu khỏi tay hệ thống ta được.】
Lâm Trạm nghe vậy, cười lạnh một tiếng, "Nói không chừng trên người đối phương có hệ thống chủ thật.
Đủ lắm rồi, có mỗi nhiệm vụ công lược cũng phải có người cạnh tranh."
Hệ thống yên lặng chốc lát rồi đề nghị:
【Bản hệ thống cũng không nhận được thông báo có người chơi khác tham dự, nhưng theo tình huống lúc này, khả năng đối phương có hệ thống chủ là rất lớn.
Ký chủ, theo ta đề nghị, chi bằng đừng cố công lược nhân vật phản diện Tạ Miên, chúng ta đi công lược Yêu Vương trước.
Giang Hoài Ngọc hẳn là cũng muốn công lược Tạ Miên.】
【Tạ Miên chẳng dễ công lược, Giang Hoài Ngọc muốn công lược thì cứ để y làm trước, chờ y nhận ra thấy khó mà buông, lúc ấy chúng ta đã công lược xong các tuyến nhân vật khác rồi.
Đến lúc đó chúng ta đổi kỹ thuật cao cấp hơn, trực tiếp bắt Tạ Miên lại, cho dù Giang Hoài Ngọc có hệ thống chủ thật thì cũng không phải đối thủ của chúng ta.】
Cứ chăm chăm cố công lược nhân vật phản diện có độ khó cao nhất, mong chờ có thể từ từ cảm hóa bằng chân thành, nếu không phải não tàn thì chính là không có não.
Lâm Trạm cân nhắc chốc lát, đồng ý tạm gác Tạ Miên lại, tập trung công lược yêu vương trước, sau đó công lược những nhân vật còn lại để tối đại hóa lợi ích.
"Không nhìn ra ngươi còn rất thông minh."
【 Ký chủ cũng rất nhạy bén.】
"Vẫn là ngươi thông minh hơn, năng lực phân tích tính toán vượt xa ta."
【 Ký chủ khiêm tốn, dù hệ thống xuất sắc thế nào đi nữa cũng chỉ là công cụ trợ giúp ký chủ, ký chủ vẫn lợi hại nhất.】
Lâm Trạm và hệ thống giả lả khen nhau một lúc, ánh mắt đồng loạt nhìn xuống lầu, trong lòng tính toán làm thế nào để công lược yêu vương đang trà trộn vào đội ngũ đệ tử Huyền Ngụy Tông.
Môn phái đến bí cảnh Phi Tinh Sa Thành cũng không ít, chỉ đi tìm hiểu sơ qua mà khi trở lại khách điếm thì đã gần nửa đêm.
Giang Hoài Ngọc phân phó mọi người đi nghỉ ngơi xong, sau đó cũng quay về phòng, lúc y đi về có đi ngang phòng Tạ Miên, bèn dừng lại.
Trong phòng tối om, chắc là Tạ Miên chưa trở lại.
Giang Hoài Ngọc nhìn chung quanh thấy không có ai, nhanh chóng vẽ một đạo phù trên cửa.
Vẽ xong, y vô cùng thoải mái mà quay về phòng mình, chờ Tạ Miên về.
Giang Hoài Ngọc muốn thần không biết quỷ không hay để ảnh thạch lên người Tạ Miên, nhưng muốn làm vậy chỉ có đợi Tạ Miên mất ý thức hoặc ngủ say.
Mất ý thức thì hơi khó, nhưng ngủ say lại rất dễ dàng.
Tu vi Tạ Miên bây giờ mới trúc cơ hậu kỳ, tu sĩ chưa tới kim đan còn chưa thoát khỏi nhu cầu trần tục, vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ.
Mấy tiếng sau khi ngủ sẽ rơi vào trạng thái ngủ sau, Giang Hoài Ngọc tính đợi đến lúc đó rồi lẻn vào phòng, đặt ảnh thạch lên người hắn.
Để cho chắc ăn, Giang Hoài Ngọc còn vẽ đạo phù ngủ say trước cửa, chỉ cần Tạ Miên ngủ thì sẽ có tác dụng giữ hắn say giấc đến tận sáng, sét đánh cũng không dậy nổi.
Giang Hoài Ngọc chờ một lúc, đại sảnh khách điếm liền có tiếng động những đệ tử còn lại trở về, từng ngọn đèn được thắp lên.
"Nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền người khác." Lý Thù nhìn lên lầu rồi nhỏ giọng dặn dò, "Chắc ngủ hết rồi."
Những đệ tử khác gật đầu một cái, bước chân nhẹ nhàng trở về phòng nghỉ ngơi.
Đi ra ngoài thăm dò lai lịch các môn phái khác cả ngày, ai nấy đã sớm mệt lả, mắt cũng díu hết lại.
Lý Thù đợi mọi người tản đi hết mới đến gần Tạ Miên, "Có lẽ tối mai bí cảnh Phi Tinh Sa Thành sẽ mở, đến lúc đó chúng ta cùng đi.
Những môn phái khác ai nấy đều không phải dạng hiền lành, sợ rằng vừa vào bí cảnh sẽ vì bảo vật mà chém gϊếŧ đến đỏ mắt."
Tạ Miên chỉ mỉm cười đáp lại, không trả lời vấn đề có cùng vào bí cảnh hay không, sau đó đi thẳng lên lầu để về phòng.
Đến trước cửa, Tạ Miên dừng lại, chăm chú nhìn vào cửa phòng.
Lý Thù đi ngay phía sau, thấy vậy cũng nhìn theo, đầy vẻ khó hiểu, "Sao vậy?"
Tạ Miên không nhìn nữa, bình thản trả lời, "Không có gì." Dứt lời liền đẩy cửa đi vào.
"Không có gì sao lại nhìn chằm chằm cánh cửa?" Lý Thù bối rối xoa cằm, không nghĩ nhiều nữa, cũng quay người đi về phòng mình.
Tất cả mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi, ngọn nến trong khách điếm lập tức tắt ngúm, bóng tối lần nữa bao phủ.
...
Đêm càng khuya, gió lốc vù vù từ sa mạc thổi vào huyện Phú Uẩn.
Từng tán cây đa xòe rộng hai bên đường cản cơn gió ùa vào bên khu dân cư.
Trên hành lang hun hút của khách điếm, Giang Hoài Ngọc dựa vào ánh sáng mờ tối từ cửa chính, lặng lẽ đi đến trước phòng Tạ Miên.
Phù chú ở cửa phòng đã phát huy tác dụng, Giang Hoài Ngọc không nghe thấy tiếng động gì bên trong, y bắt đầu vận chuyển linh lực.
Linh lực nhỏ như lưỡi câu chui vào khe cửa, gạt chốt cài ra, cửa phòng từ từ hé mở.
Giang Hoài Ngọc dùng mấy phù ẩn thanh sau đó mới cẩn thận bước vào trong.
Phòng Tạ Miên nằm bên con hẻm vừa nãy, mở cửa sổ ra là thấy.
Bên trong hẻm cũng có trồng cây đa, chỉ là không sum suê như trên đường lớn.
Từ cửa sổ nhìn ra, bên trái là phòng bếp khách điếm, ở dưới cửa là máng ăn cho chó.
—Buổi tối hôm qua còn có cái gì đỏ đỏ nát nát trong đó, nay đã bị chó ăn sạch sẽ.
Gió lạnh thổi vào hẻm khiến tán cây xào xạc trong đêm, giống như có tiếng kêu thảm thiết vậy.
Giang Hoài Ngọc nghe thấy, dạ dày lại bắt đầu muốn lộn ngược, cố quến đi chuyện tối qua rồi đè xuống cảm giác nhờn nhợn, y bắt đầu hướng tới giường Tạ Miên.
Trong phòng tối om, Giang Hoài Ngọc nhớ cách bố trí trong khách điếm, phòng nào cũng giống nhau.
Y đi tới mép giường không va vấp gì mới bắt đầu lấy ảnh thạch ra, đưa tay sờ lên giường.
Ảnh thạch có thể dùng linh lực tạo thành vết tích trên người đối tượng, Giang Hoài Ngọc suy đi nghĩ lại, cảm thấy để ở gần tóc mai Tạ Miên là tốt nhất.
Dấu vết nhỏ thế nào thì vẫn xuất hiện, để gần tóc mai chỉ nhỏ như nốt rồi, bình thường sẽ không ai chú ý tới.
Đầu ngón tay cách chăn bông mềm mại, lướt qua ngực thiếu niên, dừng lại tại yết hầu, theo cằm đi lên, cuối cùng cũng tìm được đúng chỗ.
Xung quanh tối mịt, thật khó tìm.
Dây thần kinh Giang Hoài Ngọc vẫn luôn căng thẳng, tay nắm chắc ảnh thạch, biến nó thành một cái chấm nhỏ, chuẩn bị sờ lên tai Tạ Miên.
Nhưng y chưa kịp làm gì.
Ngọn đèn trong phòng đột ngột sáng lên, sáng bừng đến lóa mắt, Tạ Miên mở mắt ra, ngồi dậy bắt lấy tay y.
Thiếu niên rõ ràng vừa mới tắm xong, nằm trên giường chưa bao lâu, tóc còn ẩm trên đầu vai, vạt áo hơi mở.
Đôi mắt Tạ Miên dưới ánh đèn cực kỳ đơn thuần, hơi nhếch miệng quan sát Giang Hoài Ngọc, hắn nghiêng đầu, thanh âm mang ý cười.
"Sư tôn đang làm gì vậy?"
Dây thần kinh Giang Hoài Ngọc lập tức đứt phựt..