Bạn Cùng Phòng Của Tui Siêu Thơm Luôn

Chương 31: Phiên ngoại 3 - Học sinh chuyển trường là hung thú (2)

Loài người thân thiện ghê nơi

Công Tử Thông quỷ khóc sói gào gọi cho Văn phòng 404, Châu Mộ trực tiếp giật lấy điện thoại nói: "Tôi và anh ta đang vui đùa thôi!"

......Không giống tí nào.

Công Tử Thông cực kỳ hoài nghi nếu mình không kêu cứu thì có lẽ là đã xong đời rồi, y yếu ớt nói: "Chuyện đó, nhưng mà, thạch thật sự không phải làm từ giày da, có một thứ gọi là, lời đồn trong vòng bạn bè đó."

"Là lời đồn sao?" Châu Mộ quả thật là có hơi để ý thật.

Tuy rằng Thao Thiết không gì không ăn, nhưng Châu Mộ chỉ là di truyền nhiều bản tính của Thao Thiết thôi, không phải Thao Thiết thuần chủng. Vả lại, sống trong thời đại thực phẩm phong phú như này, tất nhiên ít nhiều gì cũng phải chú ý đến vệ sinh thực phẩm chớ!

"Nếu nói như vậy, thế hoa quả rốt cuộc có tiêm hóa chất không, chân gà rút xương rốt cuộc có phải do bà lão gặm ra không, dưa chua rốt cuộc có phải là bị giẫm bằng chân không?"

Công Tử Thông: "......"

Công Tử Thông nghe được đoạn trước thì còn muốn cười, nhưng nghe tới đoạn sau liền không khỏi thở dài một tiếng: "Tôi thật sự không thể nói rõ trong vài ba câu được, để tôi từ từ giải thích cho cậu!"

May là Công Tử Thông có nền tảng làm người thuyết trình, y dẫn Châu Mộ đi dạo một vòng thành phố, ngoài đính chính lại mấy thứ mà Châu Mộ thấy trong vòng bạn bè của ông lão ra thì chính là làm tốt nhiệm vụ của một nội gián, giới thiệu một vài địa điểm mà yêu tộc tương đối thích đến cho cậu một lượt.

Trong lòng y cũng cảm thấy áy náy, hầy, tuy rằng muốn làm quân tử, nhưng xem ra vẫn không chống lại được bản năng mà.

"Hôm nay nói cũng đủ nhiều rồi, ngày mai tôi còn phải đi học nữa." Công Tử Thông muốn Châu Mộ buông tha cho mình.

"Ừm, đi trước đi, đi học quan trọng hơn." Xem ra Châu Mộ cũng rất thông tình đạt lý, nhưng không biết vì sao, Công Tử Thông luôn cảm thấy sởn gai ốc.

Quả nhiên, mới đi được hai bước, liền nghe Châu Mộ ở đằng sau nói: "Lần sau gặp lại."

Lần sau??

Công tử nghẹn lời, cũng không dám quay đầu lại, chuồn đi mất.

......

Hôm sau là thứ hai, Châu Mộ cũng phải đến báo danh ở trường mà ba cậu sắp xếp cho.

Trong phòng hiệu trưởng, hiệu trưởng lật xem hồ sơ của Châu Mộ một chút, hình như là đến từ vùng núi, thầy cũng được cấp trên phân phó cho tiếp nhận cậu học sinh này, giáo viên chủ nhiệm được sắp xếp vẫn chưa tới, hiệu trưởng hàn huyên đôi chút với cậu: "Đến đây mấy ngày rồi? Có đi đây đi đó thăm thú chưa?"

"Mới đến hồi hôm trước, hôm qua có đi ra ngoài dạo một chút, đến bảo tàng tỉnh, phố đi bộ, công viên Tú Liễu..." Châu Mộ nói ra những địa điểm mà hôm qua Công Tử Thông dẫn mình đi.

"Sao ngoại trừ bảo tàng tỉnh ra thì toàn là đi chơi thế, trò cũng có thể đến các danh lam thắng cảnh đi dạo một vòng mà, như Vấn Tinh Các chẳng hạn, có hơn ba trăm năm lịch sử, nó rất nổi tiếng với giàn khung hoàn toàn làm bằng gỗ..." Hiệu trưởng là người địa phương, rất tự hào khi nhắc tới các thắng cảnh của thành phố.

"Hơn ba trăm năm? Vậy không xem đâu, còn không nhiều tuổi bằng mẹ em." Châu Mộ nói.

"Hahahahaha! Sao lại nói mẹ như thế chứ." Hiệu trưởng cười lớn.

Châu Mộ cũng hùa theo cười hai tiếng, chỉ cần câu nói thật đó đủ vô lý thì người khác nghe xong cũng sẽ không để trong lòng.

Một lúc sau, cô giáo chủ nhiệm tương lai của Châu Mộ cũng đã tới, là một giáo viên có kinh nghiệm phong phú, lớp cô đang dẫn dắt cũng là lớp trọng điểm, họ Lâm.

Cô Lâm cũng không hề cẩu thả, đánh giá Châu Mộ vài lần, lông mày nhíu lại, nghi ngờ cậu học sinh được hiệu trưởng yêu cầu chuyển thẳng đến lớp mình này là nhờ dựa vào quan hệ.

Châu Mộ hoàn toàn không hay biết gì, chào hỏi giáo viên chủ nhiệm: "Thưa sư tôn."

Cô Lâm: "..."

Lông mày cô không nhíu lại nổi nữa, dáng vẻ của Châu Mộ rất đáng yêu, còn có chút hài hước tự nhiên, câu sư tôn này làm cho khóe miệng cô nhếch lên, "Đây là xem bao nhiêu bộ tiểu thuyết tu tiên rồi đó, thanh thiếu niên các trò đúng thật là, cứ hay thích đùa kiểu này."

Châu Mộ: "?"

......Trước kia cậu đi học thật sự là xưng hô với giáo viên như thế đấy!

Cười xong, cô Lâm vẫn đề nghị cho Châu Mộ làm một bài thi trước. Nếu như nền tảng của cậu quá kém, kéo điểm trung bình của lớp cô xuống thấp, vậy cho dù cô có cãi nhau với hiệu trưởng thì cũng không chấp nhận cậu học sinh này đâu.

Châu Mộ cũng không có vấn đề gì, nhận lấy đề thi liền bắt đầu làm.

Cũng chỉ mất hai tiếng, cậu đã trả lời hết các câu hỏi, trong đề có câu hỏi của tất cả các môn, cô Lâm xem xong không khỏi sững sờ, Châu Mộ này, học lệch kha khá đó!

Toán học và Địa lý đều rất ổn, đặc biệt là Toán học. Tiếng Anh, Hóa học thì lại nát bét, trình độ Ngữ văn thì... thật sự rất khó tả, không biết nên nói là tốt hay xấu nữa.

Nhưng vẫn phải nói là, bình quân các môn cũng khá ổn...

Nếu nói thẳng ra thì, cũng sẽ không kéo thấp tổng điểm trung bình.

Cô Lâm trầm ngâm một hồi, nói: "Được rồi, vậy thì vào lớp cô đi, bạn học Châu Mộ, tình trạng học lệch của trò thật sự khá là nghiêm trọng, khai giảng xong liền sẽ lên lớp 11, không lâu nữa là phải chuẩn bị chia ban tự nhiên và xã hội rồi, môn Toán của trò rất tốt, nếu sau này muốn phát triển ở ban tự nhiên, thì trò phải bổ sung lại môn Hóa đó!"

Đây cũng không phải lần đầu cô gặp kiểu học sinh này, học lệch, nhưng con người ta phải đi bộ bằng hai chân thì mới vững được. Mà cậu nhìn cũng khá là thông minh, bây giờ cô đã bắt đầu suy tính làm sao để giúp Châu Mộ cải thiện thành tích rồi.

Sau khi phía giáo viên chủ nhiệm đồng ý thì cũng không còn vấn đề gì nữa.

"Trò còn phải làm thủ tục đúng không, vậy cô về văn phòng trước đây, khi nào trò làm xong thì tới tìm cô, cô dẫn trò về lớp." Cô Lâm nói đoạn liền xoa xoa eo, "Già rồi, có chút đứng không nổi nữa, mới dạy hai tiết đã mệt thành như này rồi."

"Cô còn trẻ lắm mà." Châu Mộ nói đầy chân thành, thật đấy, người lúc trước dạy cậu toàn là lão yêu quái mấy trăm mấy ngàn tuổi, đây là lần đầu cậu nhìn thấy giáo viên trẻ tuổi như này.

Đây không phải là lần đầu cô Lâm được người ta khen ngợi, nhưng Châu Mộ thật sự là người trực tiếp nhất, chân thành nhất, cô nhịn không được cười ha ha hai tiếng, "Được rồi, nhóc con trò thật là."

......

Châu Mộ làm xong thủ tục liền tự mình đi về phía tòa nhà giảng dạy mà giáo viên nói, trường trung học số 2 rất lớn, bây giờ đang là giờ học, chỉ có lác đác hai lớp đang học thể dục hoạt động ở sân thể dục và sân vận động.

Tìm được cô Lâm, cô dẫn Châu Mộ đến lớp, lúc tới nơi thì sắp đến giờ ra chơi tiết ba rồi, thế là liền đứng chờ trước cửa.

Cho dù chỉ có một mình giáo viên chủ nhiệm đứng ở cửa thì cũng đủ dọa người rồi, lần này bên cạnh cô còn có một nam sinh xinh đẹp nữa.

Nam sinh này rất đẹp mắt, khiến người ta chú ý, lại không mặc đồng phục, các học sinh khác đều bắt đầu ngứa ngáy trong lòng, rất muốn thảo luận xem đây có phải là học sinh chuyển trường hay không, nhưng lại ngại cô Lâm trước cửa, bọn họ đến cả muốn nhìn nam sinh kia thêm vài lần thì cũng phải lén lút, nhìn 0,5 giây liền dời mắt đi.

May thay, rất nhanh liền ra chơi rồi, mọi người ăn ý ngồi lại tại chỗ, nhìn giáo viên chủ nhiệm dẫn người vào, nói: "Đây là học sinh được chuyển đến lớp chúng ta, bạn học Châu Mộ, mọi người cũng chào mừng bạn học mới nào."

Lời còn chưa dứt, cả lớp đã bắt đầu hoan hô nhiệt liệt, tiếng vỗ tay thật lâu sau mới ngớt.

Châu Mộ rất kinh ngạc!

Quao, loài người thân thiện thật đó, cậu ở trường học trước kia chưa từng được đối xử như này bao giờ, các bạn học nhìn thấy cậu là liền không dám động đậy nữa.

Đãi ngộ như này thật sự là rất hiếm thấy...

"Haha, vậy giờ cô xếp chỗ ngồi đây." Cô Lâm nhìn thoáng qua, nhắm trúng Du Kỳ ở hàng ghế sau, đây là học sinh mũi nhọn của lớp bọn họ, chẳng những học giỏi mà còn bô trai, đến cả cô cũng biết là hắn rất nổi tiếng ở trường.

"Vừa hay chỗ bên cạnh Du Kỳ còn trống, trò ngồi bên cạnh trò ấy đi, phía sau có bàn ghế trống, trò tự dọn một bộ nhé. Du Kỳ là đại diện môn Vật lý của lớp chúng ta, học môn Hóa cũng rất tốt, bình thường có gì không hiểu thì có thể hỏi trò ấy. Du Kỳ, trò cũng phải giúp đỡ bạn học mới nhiều hơn trong phương diện học tập và sinh hoạt đấy, trước đây trò ấy không học ở nơi này."

Thân hình Du Kỳ cao lớn, dù ngồi ở hàng cuối thì cũng có thể nhìn ra hắn cao hơn người khác một đoạn, lười biếng dựa vào tường nhìn lên bục giảng, mắt đối mắt với Châu Mộ.

Con người.

Hai người thầm định nghĩa đối phương trong lòng, cũng không ngửi thấy bất kỳ khí tức không đúng nào cả.

Châu Mộ nhìn Du Kỳ, cười đầy thân thiện, tâm trạng tốt nên cũng cười đến hết sức chân thành, trước mắt, ấn tượng của cậu với trường học, giáo viên và học sinh loài người đều cực kỳ tốt.

Đôi mắt hạnh tròn xoe đó, lúc cười lên liền vô cùng xinh đẹp, cũng có chút đáng yêu nữa.

Du Kỳ cảm thấy lòng mình chợt ngứa ngáy...

Cảm giác này quá hiếm gặp, còn là với một nam sinh, Du Kỳ mất tự nhiên ngồi thẳng dậy, đứng lên, đi giúp Châu Mộ lấy bàn ghế.

Không chỉ có Du Kỳ, cả lớp dù nam dù nữ đều bị nụ cười này mê hoặc, đẹp quá đi mất, lớp chúng ta rốt cuộc có là phúc gì vậy, vừa có Du Kỳ, lại đến thêm một Châu Mộ nữa, vì để ngắm cho rõ, mình cũng phải chăm sóc mắt đàng hoàng thôi.

"Cảm ơn nha." Châu Mộ nhìn Du Kỳ nhẹ nhàng chuyển bàn ghế đến bên cạnh bàn ghế của mình, hai cái bàn giống hệt nhập lại với nhau, như thể bọn nó vốn là một vậy.

Sau khi cậu đến gần, Du Kỳ cũng không thấy mình có cảm giác kỳ lạ gì nữa, chỉ là nụ cười của Châu Mộ quá đỗi làm cho người ta yêu thích, khá là hiếm thấy, hắn cũng thoải mái "Ừ" một tiếng.

Cô Lâm lại đi đến, đưa bài thi của Châu Mộ cho Du Kỳ, "Châu Mộ, khi nào Du Kỳ có thời gian thì trò nhờ trò ấy giảng lại những câu sai trong bài thi một lượt đi."

"Vâng ạ." Châu Mộ nhận lấy bài thi, trải phẳng ra, đẩy qua lằn ranh giữa hai mặt bàn, đẩy đến bên bàn Du Kỳ, "Làm phiền cậu rồi."

Bởi vì đôi mắt trong veo kia, thoạt nhìn Châu Mộ rất ngây thơ hồn nhiên, có hơi mang nét trẻ con, lại bởi vì mới đến đây nên có chút rụt rè, hơn nữa cũng rất thành thật, giáo viên nói gì liền lập tức làm nấy, không hề nghĩ đến việc ăn bơ làm biếng.

Du Kỳ lại nhìn vào bài thi của cậu, liền không khỏi bật cười.

Môn Toán của Châu Mộ quả thật là tốt, nhưng trình độ Ngữ văn thật sự là... tốt xấu lẫn lộn mà.

Những câu hỏi liên quan đến văn cổ của cậu thì gần như là hoàn mỹ, có thể giải nghĩa chính xác văn cổ, thế nhưng, tên bốn tác giả của "Tứ đại danh tác" thì lại viết sai hai chữ, Loa Quán Trung, Thảo Tuyết Cần, lỗi cấp thấp đến mức vô lý. Hai điều này thế mà lại có thể xuất hiện trên cùng một người, quả thực là rất mâu thuẫn.

——Đừng nói là Du Kỳ, nếu không phải đề thi là do mình mới soạn ra, chắc cô Lâm cũng đã nghi ngờ rằng Châu Mộ biết trước một số câu hỏi rồi.

"Cậu có hứng thú với văn cổ sao?" Du Kỳ suy nghĩ một chút, không lập tức chỉ ra lỗi sai cấp thấp của Châu Mộ, mà vòng vo đánh vào chủ đề, có lẽ bên trong còn có nội tình gì đó.

Giọng nói của hắn bị bạn học hàng trên nghe được, bọn họ cảm thấy ngữ điệu của hắn nhẹ hơn bình thường một chút, như là sợ mình sẽ dọa bạn học mới xấu hổ.

"Cũng bình thường." Châu Mộ hồi tưởng lại chốc lát, "Ồ, hai ngày trước tôi vừa mới đi xem "Kim Bình Mai" bản tranh vẽ, thịt khá nhiều và khá ngon đó."

Du Kỳ: "......"

Châu Mộ ngây thơ nhút nhát: "Bạn cùng bàn, sao cậu không nói chuyện?"

Tác giả có lời muốn nói:

Thịt? Thịt gì? Đương nhiên là đi thăm cụ Kim và cùng nhau ăn cơm trưa rồi.