Châu Mộ cúi đầu nhìn tin nhắn mới nhận được trong điện thoại, tiện tay nhét lại vào túi, không ngừng bước chân.
Xuân Mười Chín đoán là Châu Mộ quá sốt ruột rồi, tốc độ đi nhanh hơn bình thường nhiều, ngay cả gã cũng đuổi theo không kịp, nhưng đây là gã mà, dám đuổi theo, còn có tâm tình nói đùa: "Không phải cậu cũng lai chút huyết thống Kỳ Lân đó chứ, chạy nhanh dữ vậy."
Bình thường lúc Châu Mộ ăn no hoặc đi vài bước là liền than mệt, còn yếu hơn con người bình thường, bây giờ nhìn lại, đơn giản là do cậu lười.
Hai người đến gần Kim Uyển, cũng đã có thể cảm nhận rõ ràng luồng ma khí cực kỳ áp bức kia, giữa không trung mơ hồ còn có thể được thấy ánh vàng của pháp trụ trấn áp, Châu Mộ dừng chân, híp mắt nhìn chằm chằm nơi đó.
"Được rồi, cậu đừng chạy nữa." Xuân Mười Chín cầm tay cậu, cũng không có cười đùa như ngày thường, mà lạnh lùng giống hệt một con rắn đang ẩn nấp trong bụi cỏ.
Nơi này là vùng giáp với Kim Uyển, Châu Mộ thử giơ tay lên, muốn thăm dò trận pháp ngăn cản tầm nhìn đó...
Ngay khi ngón tay chạm vào, mặt đất liền chấn động, những cơn sóng vô hình rung chuyển, san bằng cỏ cây, trận pháp như một bức màn nước mà rơi xuống, hiện ra hết thảy cảnh tượng trong Kim Uyển, bao gồm cả những người đang xách kiếm chiến đấu với Tham kia.
Lúc này cái sừng thứ hai của Tham đã hoàn toàn thành hình, ma khí ngưng kết trên người anh ta đột nhiên phủ kín phạm vi bán kính năm trăm mét xung quanh, đến cả một mảnh trời nhỏ cũng che khuất đi, như là đang bị một cái kính lọc màu xám phủ lên.
Những giáo sư phụ trách gia cố trận pháp đều bị phản phệ, 'hộc' một cái, phun ra máu, mệt mỏi ngã xuống đất.
Tham dùng ánh mắt tàn bạo nhìn lướt qua, kéo bọn họ lên giữa không trung.
Ngoại trừ Thôi Giác, Tạ Như Lâm và Công Tử Thông đang trong hình dạng trường kiếm, những người khác đều bị trôi nổi trên không, tay chân bị ma khí dày đặc giam cầm, ngay cả Thiên Kỳ vốn đang hôn mê cũng tỉnh dậy, sau khi phát hiện mình không thể cử động liền sợ hãi khóc nức nở.
Trong lòng bọn họ đều đã nguội lạnh, xong rồi, Tham đã hoàn toàn hóa hình rồi, còn là phiên bản có ma khí, trọng tài Tạ và chủ nhiệm Thôi sẽ chống đỡ nổi sao?
Châu Mộ xuyên qua ma khí, thấy rõ trong những giáo sư kia thế mà còn có thầy của cậu, hét lớn một tiếng: "Thầy Loa!"
Loa Quán Trung cố gắng thoáng nhìn qua, kinh hãi nói: "Châu Mộ, sao trò lại ở đây, trò đến tìm thầy sao?"
Châu Mộ: "Em đến tìm Thiên Kỳ."
Loa Quán Trung: "..." Thầy thật sự rất cảm động đó.
Thiên Kỳ cực kỳ cảm động, khóc thút thít, vừa hu hu vừa nói: "Tiểu Mộ, anh mau chạy đi, nói với mẹ tui là trong gối nằm của tui có cất tiền riêng! Còn nữa, nhất định phải thay tui thực hiện kế hoạch của tui, sau khi tui chết, mọi thứ từ đơn gi——"
Sau khi Tạ Như Lâm nhìn thấy học sinh mới tới là ai, thoáng giật mình, lẩm bẩm: "Thì ra là cậu ấy."
Thôi Giác gật đầu: "Hiển nhiên."
Tham cũng phát hiện có thêm hai người, thế nhưng với khí tức yếu ớt của Châu Mộ, anh ta thậm chí còn không thèm trói buộc cậu, trái lại Xuân Mười Chín bên cạnh Châu Mộ thì có chút giá trị để bị đánh.
Xuân Mười Chín cũng nhận ra được hơi thở hết sức nguy hiểm kia, tuy rằng gã không biết tình hình hiện tại, nhưng ánh mắt tàn nhẫn không chút nhân tính kia của Tham, dù là ai thì nhìn một cái cũng sẽ thấy sợ, gã cứng ngắc, chậm rãi lui về sau.
Rắn có tham cách mấy thì cũng chỉ là nuốt voi, nhưng đây chính là con thú tham lam đến mức muốn cả ăn Mặt Trời trong truyền thuyết.
Ma khí chậm rãi lườn lờ trên không, tựa như tầm mắt lạnh lùng, cao cao tại thượng của Tham đang quét qua...
Châu Mộ dùng tốc độ mà Xuân Mười Chín không phản ứng kịp, thoáng cái liền móc bùa ẩn nấp ra, xé rách.
Đồng tử Xuân Mười Chín chấn động, "Cậu!"
Trong thoáng chốc, mùi hương mê người liền lan tràn, cơ thể của Tham cũng khẽ dao động, cổ họng chậm rãi nuốt nước bọt, mùi hương này... Hương vị này hấp dẫn hết thảy sinh vật, không có ngoại lệ, thậm chí người càng mạnh, sẽ càng yêu thích mùi hương này.
Những người đang lơ lửng trên không đều rơi xuống đất, cùng lúc đó, Tham đã quay đầu lại, nhào về phía Châu Mộ như không thể chờ thêm được nữa!
"Grừ!" Mãnh thú khổng lồ ấn Châu Mộ vào đất bùn, Tham bị ma khí bao bọc có hô hấp nhưng lại không có nhiệt độ cơ thể, con ngươi màu xanh biếc của anh ta chứa đầy sự tham lam, cúi đầu say mê ngửi Châu Mộ một cái thật sâu, giống với cách mà người ta đối xử với thức ăn vậy.
Thật mê người, đủ để anh ta nguyện buông bỏ hết thảy mọi thứ trong tay, đến ăn một bữa no nê trước đã.
"Thật thơm." Tham mang theo ý cười nói, "Dòng máu của con người sao, tình nguyện xé bùa ẩn nấp, dùng bản thân để hấp dẫn ta? Dòng máu của loài người chỉ mang đến cho yêu quái sự yếu đuối không cần thiết và những mưu tính đáng ghét thôi!"
Khi bị đẩy ngã Châu Mộ đã nhắm mắt lại, lúc này mắt vẫn đang nhắm chặt, nhưng cậu chuẩn xác xoay mặt, đối diện với tầm mắt của Tham, nói sâu xa: "Chỉ là vì con người của tôi, khá là lười mà thôi."
Dứt lời, cậu mở mắt ra.
Đôi mắt hạnh đen láy bỗng biến thành một loại màu vàng nhạt như hổ phách.
Trong thoáng này, từng tế bào trên cơ thể của Tham đều kêu gào không đúng, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, mặt đối mặt, chỉ cách nhau có một khoảng thế này!
"Cậu không phải con người...!"
Lời còn chưa dứt, cơ thể Châu Mộ thoắt cái đã biến lớn, lớp lông màu xanh lục rực rỡ phủ lên thân hình tựa như dê, trên trán mọc ra hai cái sừng của Giao, bốn móng vuốt linh hoạt và sắc bén.
Cậu lắc lắc đầu, mặc dù cơ thể nhỏ hơn Tham một vòng, nhưng lại rất dễ dàng đánh Tham văng lên không trung, sau đó lơ lửng trên không, chuẩn xác giẫm lên cổ họng Tham, sức lực vô cùng lớn, khiến Tham giãy dụa, nhưng lại không tài nào động đậy được.
Rất khó để cho người ta không nghi ngờ rằng, đây là trả thù Tham vì đã từng khóa cổ, khiến cho những người khác lơ lửng trên không.
Hơn nữa, mùi hương mê người trên người cậu thoáng cái cũng lộ ra bộ mặt thật đầy giảo quyệt như chủ nhân nó, mạnh mẽ và tràn ngập sát ý, làm cho những người ở đây đều kìm lòng không đậu mà run rẩy, mặc dù không bị nhìn chằm chằm, nhưng cũng khó có thể nhúc nhích, thậm chí còn mất đi dũng khí để phản kháng.
Ngoại trừ Thôi Giác, Tạ Như Lâm và Công Tử Thông ra, những người khác, đặc biệt là Xuân Mười Chín đang đứng gần nhất đã chứng kiến hết thảy, dưới khí tức áp đảo mọi thứ của Châu Mộ, đầu óc mọi người đều trở nên trống rỗng, tựa như đang nằm chiêm bao vậy.
Đây là Châu Mộ bị cả trường ngấp nghé từ khi vào học đến giờ đấy sao?
Chỉ cần có chút kiến thức là đã có thể nhận ra được bóng dáng Thao Thiết từ nguyên hình của Châu Mộ, thế thì cũng không khó để đoán được rằng mùi hương trí mạng kia, thật ra là thủ đoạn để mê hoặc con mồi.
Nó trông hấp dẫn nhường nào, thì cũng nguy hiểm nhường nấy.
Thôi Giác thấp giọng nói: "Ha ha, các người nói là tôi chăm lo cho Châu Mộ nhiều quá, nhưng thật sự là tôi đang chăm lo cho Châu Mộ sao?"
Tôi là đang chăm lo cho thứ vừa vô dụng vừa ngon miệng như các người đó!
Những lần thầm đọc nội quy nhà trường, chính là khế ước tinh thần duy nhất của con hung thú này đang trói buộc bản thân lại. Những lời nói và hành động nhìn như là liều lĩnh kia, chính là do cơn thèm ăn như có như không của cậu đang tác oái. Những lần bình thản ăn uống trong căng tin, đều là vì trường học đã lén lút cho ăn đầy đủ, tiền trợ cấp cho yêu tộc thiểu số, đổi tên lại thì chính là phí động viên hung thú.
......
Châu Mộ cười khẽ, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, thản nhiên nhắc tới nội dung đã từng thảo luận với các bạn học trong lớp, "Đương nhiên tôi cũng là con người, chưa nghe ưu thế lai bao giờ à? Tôi thấy, máu của anh lai không tốt bằng tôi đâu."
Con Tham lấy tên là Tham, nhưng mà...
Cực tham, thì gọi là Thao!
Trong truyền thuyết, con Tham đầu tiên trên thế gian vì có ý đồ nuốt đi Mặt Trời mà bị rơi xuống Đông Hải, ma khí ở Kim Uyển thì sau khi bị sư tổ sáng lập trường trấn áp mới sinh ra linh trí, như thế xem ra, bọn họ mặc dù hung tàn đến cực hạn, nhưng ít nhiều cũng mang theo bóng dáng của những kẻ thất bại muốn ngóc đầu dậy.
Con Thao Thiết lai trước mắt lại không như vậy, khí tức của cậu, chính là khí tức của kẻ bất bại đích thực.
Từ xa xưa đến giờ đã nuốt chửng hết thảy mọi thứ có thể nuốt được trên thế gian, không gì là không nằm trong thực đơn của bọn họ, cũng không ai có thể ngăn cản, nên mới làm cho toàn bộ sinh vật dấy lên nỗi sợ từ trong xương tủy với dòng máu này, khiến cho ý niệm đầu tiên sinh ra trong đầu bọn họ không phải là chạy trốn, mà là từ bỏ, là dâng hiến sinh mệnh của mình lên.
Ma khí trên người Tham quằn quại, không cam lòng thất bại như thế, anh ta gào lên một tiếng, ma khí lại có ý đồ tiến vào thất khiếu của Châu Mộ.
Nhưng Châu Mộ chỉ há miệng là liền chủ động nuốt từng luồng từng sợi ma khí đó vào trong bụng, cậu cắn xé từng miếng lớn, khiến người khác trợn mắt há mồm, cũng chứng thực được truyền thuyết không gì là không ăn của Thao Thiết!
Khóe mắt Tham như sắp toạc ra, quay đầu muốn cắn Châu Mộ, nhưng anh ta cắn trúng bả vai cậu, hàm răng sắc bén lại kẹt ở bên ngoài, làm thế nào cũng không cắn xuống được, khiến cho nhiều người ở đây muộn màng nhận ra rằng rốt cuộc cái răng của vị đàn anh Tiểu Hao kia tại sao lại rụng.
Châu Mộ hừ một tiếng, móng vuốt của cậu nhìn như mềm mại, thậm chí vì là hung thú mới trưởng thành nên còn có đệm thịt màu hồng nhạt, nhưng khi cậu "tặng" lại một vuốt, ngực Tham trực tiếp bị lõm vào.
Ma khí ban đầu còn hung hăng, giờ lại bỏ chạy, né tránh cảnh bị Châu Mộ hút vào, nhưng lại khó thoát khỏi miệng của Thao Thiết.
Phương thức giải quyết vấn đề của Châu Mộ đơn giản, thô bạo mà hữu dụng, cậu há to miệng, muốn gặm hết cái sừng của Tham mà ma khí vừa ngưng kết thành lắm rồi, hừm, mùi vị này xem ra là rất tươi đó.
Trên khuôn mặt giống Kỳ Lân kia bỗng thoáng hiện lên ngũ quan của Thư Lâm, khóc lóc nói: "Cứu tôi với! Mọi người làm ơn cứu tôi với!"
Suy cho cùng bản tính của Thư Lâm cũng là chính trực lương thiện, chỉ là trời không thương anh ta, đột nhiên gặp phải kiếp nạn này, nước mắt liên tục chảy xuống, làm cho người ta chua xót.
Tạ Như Lâm thấy thế, trong lòng cũng khó chịu, sau đó hồi chuông cảnh báo vang lên âm ĩ, quát lên: "Cẩn thận trúng kế của——"
Nhưng ông còn chưa nói hết, Châu Mộ đã không thèm để ý gì, một ngoạm, ăn hết cả đầu lẫn sừng của Tham, một ngoạm nữa, toàn bộ cơ thể cũng không còn nữa, chưa được mấy chục giây, hiện trường đã sạch bong kin kít, hệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Lúc này cậu mới chép miệng một cái, "Kế gì cơ?"
Tạ Như Lâm: "..."
Dòng máu Giải Trãi của Tạ Như Lãm chỉ có thể để cho ông lần đầu gặp mặt đã nhìn ra Châu Mộ không có ngây thơ như vẻ bề ngoài, mà là một con hung thú, nhưng ông cũng không cách nào phán đoán được rốt cuộc Châu Mộ là gì, và có sức mạnh như thế nào.
Mãi cho đến khi nhìn thấy một màn trước mắt, Tạ Như Lâm mới hiểu được.
Chẳng trách Hoa Linh không trói buộc con thú này, khó trách Thôi Giác muốn tìm cậu làm viện binh. E là phương pháp giải quyết những ma khí nan giải này của Hoa Linh, chính là tìm được một con Thao Thiết có gan đủ to để chia chúng nó ra mà ăn.
Đây cũng thật là một phương án giải quyết đánh nhanh thắng nhanh, nếu không phải hôm nay xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ không bao lâu nữa, với bản lĩnh cùng lòng tham của Thao Thiết, cậu sẽ ăn sạch hết bọn chúng.
Tạ Như Lâm vẫn đang cảm khái.
Bóng đen chợt lóe lên.
Trong bụi cây, một tia ma khí nhàn nhạt đột nhiên bắn vào mi tâm của Tạ Như Lâm đang bất ngờ không kịp đề phòng.
"A!" Tạ Như Lâm hét thảm một tiếng, thoáng cái liền nhận ra, đây là một tia linh trí mà ma khí kia sinh ra.
Nhưng giờ phút này, đã có vô số dục niệm quay cuồng trong đầu ông.
Tạ Như Lâm thân là Giải Trãi, nhưng trong đầu ông lại hiện ra vô số chuyện bất bình, kích động lên sự bất mãn trong nội tâm ông.
Nhân gian thật sự có công bằng sao? Nếu có, vì sao lúc mình thăng chức lại bị người khác ngán đường, vì sao kẻ ác luôn có thể đạp lên chân lý... Ông thống khổ nhắm mắt chống cự, trên trán dù cho là cực nhạt màu, nhưng quả thật cũng đã xuất hiện chiếc sừng thứ hai.
Hỗn loạn lại tái sinh, mọi người biến sắc.
"Chu choa mạ ơi!" Công Tử Thông hét to, "Trọng tài Tạ, ông mau tỉnh lại đi!"
Châu Mộ đã nhào tới, nâng móng vuốt lên, tát Tạ Như Lâm một cái.
Tạ Như Lâm bị đánh cho ngẩn người, xấu hổ đến cực điểm, sau đó thân hình bay vọt lên, hóa thành hình Kỳ Lân so với con con Tham vừa rồi còn khổng lồ hơn, cúi đầu tức giận, dùng một sừng húc đến Châu Mộ.
Lần này Thôi Giác cũng cuống lên rồi, mỗi Thư Lâm thì thôi đi, nhưng nếu Tạ Như Lâm có thất thủ thì thầy cũng đánh không lại, "Châu Mộ, trò đừng chọc giận anh ấy, chúng ta có thể khuyên giải anh ấy mà!"
Theo lý thuyết, ý chí tinh thần của Tạ Như Lâm vững vàng hơn Thư Lâm, ma khí kia chỉ là không cam lòng nên mới phản công, mọi người cùng giúp sức thì khả năng cao vẫn sẽ đánh thức được. Nhưng Châu Mộ căn bản không nghe, bắt đầu đánh nhau với Tạ Như Lâm.
Công Tử Thông cảm thấy không đúng, với độ hiểu biết của y với Châu Mộ...
"Có phải em ấy cố ý không, ăn con Tham vừa rồi vẫn chưa thấy đủ?!"
Thôi Giác: "..."
Giải Trãi là pháp thú, nhưng khi đánh nhau thì cũng rất hăng, đừng thấy ông nho nhã lịch sự mà hiểu lầm, người bình thường không làm nổi chức trọng tài chính của đại hội thể thao cho yêu tộc này đâu.
Nhưng Châu Mộ vừa vươn tay, nước từ hệ thống sông xa xa trong trường bỗng dưng bị cậu hút tới đây, quấn quanh đầu Tạ Như Lâm. Giải Trãi là thú trên cạn, sao mà chịu được chiêu này, mặc cho ông thi pháp như nào cũng không thoát ra được, bong bóng nước 'òng ọc òng ọc' nhả ra từ trong miệng.
Mà Châu Mộ thì lại nhân cơ hội liều mạng đánh vào đầu Tạ Như Lâm, mỗi một đòn đều đánh vào chỗ hiểm, ác độc đến cực điểm.
Thầy Tay cũng không nhìn nổi nữa, bay tới vừa nắm lấy gáy Châu Mộ, vừa kéo đuôi cậu, nhưng Châu Mộ đánh đến xông máu, chỉ vung đuôi một cái, thầy Tay cũng bị đánh văng vào trong đất, bò ra từ vũng bùn, chậm rãi dựng thẳng ngón giữa lên.
Thôi Giác khóc lóc nói: "Đừng đánh, đừng đánh nữa, Châu Mộ, anh ấy đã tỉnh táo rồi!"
Công Tử Thông cũng hoảng loạn nói: "Châu Mộ! Anh xin em đó, tha cho ông ấy đi!"
Suy cho cùng thì tuổi của Thiên Kỳ vẫn còn nhỏ, sợ tới mức khóc òa cả lên.
Các giáo sư khác cũng run lẩy bẩy, mặt hiện lên vẻ sợ hãi, ngay cả đống pháp trụ kia cũng bay lên không trung lần nữa, phát ra ánh vàng, cố gắng ngăn Châu Mộ lại.
Thoạt nhìn, cảnh tượng trước mắt so với thời điểm lúc Tham làm loạn còn hung tàn hơn nhiều...
"Ùng ục, ùng ục, tôi!"
Tạ Như Lâm đang bị nước vây lấy miễn cưỡng phát ra âm thanh.
Lúc này, Châu Mộ mới dừng tay nhìn lại, quả nhiên ánh mắt Tạ Như Lâm đã khôi phục lại thần sắc, đang liều mạng vẫy tay ra hiệu, "Í, đã tỉnh rồi."
Cậu há miệng hút lấy, 'xuỵt' một cái, ăn nốt tia ma khí cuối cùng kia.
Cả người Tạ Như Lâm ướt đẫm, biến trở lại hình người, mặt sưng phù như đầu heo, né xa Châu Mộ vài bước, thở hổn hển mất hết phong độ, mắng: "Còn bất tỉnh được nữa à, sắp bị cậu đánh văng óc ra luôn rồi!"
Châu Mộ liếʍ liếʍ môi, "Xin lỗi nha, nóng lòng muốn cứu người thôi."
Tạ Như Lâm: "..."
Thật là một con Thao Thiết lai đáng sợ. Tạ Như Lâm chợt nhớ ra gì đó, điều hòa lại hơi thở, hỏi: "Cậu có dòng máu của nhà họ Hạ chăng?"
Đây là họ của một dòng dõi Thao Thiết từng hành tẩu nhân gian mà ông biết.
Châu Mộ thờ ơ nói: "Nhà ngoại tôi họ Hạ."
Vậy thì khó trách rồi, có một chi Thao Thiết nhà họ Hạ được đồn là đã lai với dòng máu của nữ đế Dao Thảo, thứ này có sức hấp dẫn cực lớn, đây hẳn là nguồn gen của mùi hương dụ người ấy.
Thảo nào Châu Mộ không theo họ mẹ, nếu không, những người có hiểu biết có thể sẽ đoán được thân phận thật sự của cậu rất nhanh. Còn dòng máu khác đang chảy trên người thì có lẽ là tới từ họ hiện giờ của cậu.
Trong huyết thống đa dạng này, tính tình của Thao Thiết hiển nhiên là chiếm thượng phong, hơn nữa cậu chẳng những có mùi hương cực kỳ mê người, mà còn có năng lực điều khiển trên không và dưới nước cực kỳ mạnh mẽ, cùng với cả hình dáng khó có diễn tả rõ ràng của loài người kia nữa.
Một hung thú đỉnh cấp khéo ngụy trang, biết bày sự yếu đuối, thậm chí là mùi hương của mình ra cho kẻ địch thấy, hết thảy những điều này khiến cho Tạ Như Lâm đưa ra một đánh giá công tâm, đây là một trong những thợ săn đáng sợ nhất từ trước đến nay.
......
Kim Uyển khôi phục lại yên tĩnh, Châu Mộ lúc này mới biến trở về hình người, lại trở thành cậu học sinh mới thơm thơm mềm mềm kia, nhưng đã không còn ai dám dùng ánh mắt như trước để nhìn cậu nữa, căn bản là không dám nhìn thẳng.
Tất cả những chuyện vừa rồi làm cho mọi người chỉ là muốn tiếp thu thôi thì cũng phải phí hết sức lực.
Không thể không nói, so với Thư Lâm hóa Tham, Châu Mộ hiện nguyên hình đánh Tạ Như Lâm còn đáng sợ hơn, cảm giác như bị mất đi khống chế, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.
Châu Mộ nhìn lướt qua một lượt, lắp ba lắp bắp nói: "Mọi người ra ngoài đừng có nói lung tung đó, nếu bị người khác biết được là tôi ăn hơi nhiều, chẳng phải tôi lại sẽ bị bạo lực học đường sao."
Mọi người: "..."
Công Tử Thông dùng ánh mắt của người từng trải mà nhìn một vòng, khẽ thở dài trong lòng.
Hầy, tất cả những chuyện này y cũng từng phải trải qua, bội kiếm thì đã làm sao, tên này đến cả ma khí cũng có thể tiêu hóa. Chỉ là tốt xấu gì y cũng là di vật văn hóa, Châu Mộ mới miễn cưỡng không ăn y theo yêu cầu của chính quyền địa phương, y đến giờ vẫn nhớ mãi không quên chuyện này.
Vả lại cậu cũng không buông tha cho y dễ dàng như vậy, y ít nhất đã làm đồng lõa với Châu Mộ ba năm... Không ít lần cậu đã lấy y ra để chặt sườn!
Bây giờ nhìn những người kế nhiệm này, tỉ như Thiên Kỳ tuổi còn nhỏ, giờ đây đã không suy nghĩ gì được nữa rồi.
Lại nhìn thầy Loa Quán Trung, nghĩ đến mình từng gửi ảnh nguyên hình cho Châu Mộ, lộ ra thịt ốc trắng trắng mềm mềm, thậm chí còn mời Châu Mộ vào trong vỏ ốc, liền cực kỳ hoảng sợ.
Nhưng người sợ hãi nhất vẫn là Xuân Mười Chín, da đầu gã tê dại, vừa nghĩ đến mình đã từng ôm Châu Mộ, còn yêu cầu Châu Mộ ở chung với mình, liền không rét mà run, rốt cuộc gã mạng lớn cỡ nào chứ.
May thay, may thay là Châu Mộ đi ở cùng với Du Kỳ!
Khi vừa nghĩ đến Du Kỳ, suy nghĩ của Xuân Mười Chín liền ngưng trệ một chút, kìm lòng không đậu lớn gan hỏi: "Vậy Du Kỳ thì sao? Chẳng lẽ điều cậu vẫn luôn muốn chính là, ăn Dù Kỳ?"
Trong mắt mọi người, Châu Mộ là sinh vật sợ hãi phục tùng dưới móng vuốt của Du Kỳ, cho dù có thân mật đến đâu, cũng có thể biến thành món ăn bất cứ lúc nào.
Nhưng theo tất cả những chuyện vừa xảy ra, hết thảy đều đã đảo lộn. Bây giờ xem ra, với tập tính của con Thao Thiết lai chưa từng có trong lịch sử này, tất cả những cái ôm chủ động của cậu như là đều mang theo một bóng ma đáng sợ.
Thiên Kỳ nhớ lại, thậm chí cảm thấy đôi khi Tiểu Mộ xoa nắn khuôn mặt của mình, chính là đang thoa gia vị ướp thịt.
"Nói bậy nói bạ," Thôi Giác thân là chủ nhiệm giáo dục, vội vàng bác bỏ tin đồn, "Bạn học Châu Mộ từng hứa sẽ tuân thủ nội quy nhà trường, trò ấy sẽ không ăn... chí ít sẽ không ăn hết sạch bất cứ bạn học nào!"
Xuân Mười Chín: "..."
Châu Mộ vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ngửi được khí tức gì đó ở trong gió, biểu cảm của cậu hơi thay đổi.
Xuân Mười Chín nhìn mặt đoán ý, cũng cảm thấy không đúng, dáo dác nhìn bốn phía, quả nhiên thấy đằng sau một thân cây cách đó không xa, có một người đứng ở đó, chính là Du Kỳ. Cũng không biết đã đến bao lâu, nhưng Xuân Mười Chín nhớ lại thời gian mình gửi nhắn tin đi, cùng với mức độ mà Du Kỳ quan tâm Châu Mộ, e là đã chuyện nên thấy đều nhìn thấy hết rồi.
Trên người Du Kỳ thậm chí còn có nước văng lên khi Châu Mộ đánh Tạ Như Lâm, hắn giống như con thú bị mưa lớn xối ướt, dù rằng lưng vẫn thẳng tắp, cắn chặt hàm răng dưới rọ mõm, nửa ngày sau mới thốt ra một câu: "Cậu là bởi vì nội quy nhà trường, nên đến giờ, vẫn chưa ăn tôi?"
Tâm tình Châu Mộ đang rất kém.
Cậu thường sẽ không có cảm xúc như này, dù là bất cứ lúc nào, ăn bất cứ thứ gì thì cậu đều cây ngay không sợ chết đứng, chưa từng sợ bị bất kỳ ai chất vấn. Nhưng giờ đây, câu hỏi của Du Kỳ làm cho cậu cực kỳ không vui, không phải là cảm thấy mình sai, chỉ là rất buồn bực.
Cậu muốn nói, đúng vậy, cậu, Xuân Mười Chín, Loa Quán Trung, hiệu trưởng và cả thầy Tay, ai cũng được, dù sao thì tôi đều muốn ăn hết!
Nào có người biết cách giải thích với thức ăn chứ, đổi lại là trước kia, Châu Mộ đã ăn sạch người dám chất vấn rồi.
Nhưng mà...
Châu Mộ chậm rãi xoay người, rốt cuộc cũng thấy được Du Kỳ và sắc mặt lạnh lùng khó coi của hắn, Châu Mộ cũng không có tâm tình bày ra nụ cười vô hại với tất cả mọi giống loài giả dối kia nữa, cau mày nói: "Không phải các người cũng muốn ăn tôi à."
Sắc mặt Du Kỳ càng tệ hơn, không còn tí huyết sắc nào.
Châu Mộ nói đúng, tất cả mọi người đều ngấp nghé cậu, mà cậu là một con hung thú che giấu thân phận, bất luận là ai thì cũng không nên cảm thấy không công bằng, đây vốn là bản tính trời sinh của kẻ săn mồi. Giống như trong một trận đấu, không ai có thể đổ lỗi cho tên yêu tộc đánh các tuyển thủ khác ra khỏi biên cả.
Cho dù là thế, nhưng Du Kỳ chẳng những đã để cho Châu Mộ chuyển vào phòng ngủ của hắn, mà còn cho cậu chiếm cứ tâm trí của hắn.
Là một hung thú, Du Kỳ lại không có suy nghĩ muốn đi tàn sát, chỉ là không ngừng nhớ lại tất cả các chi tiết, dù cho không thể nào là giả hết được, nhưng rất khó để phân biệt, rốt cuộc có mấy phần là chân thật.
Ánh mắt hắn càng lúc càng tối tăm, trốn trong bóng cây tựa như ngày đầu gặp mặt, cổ họng như nghẹn lại, trái tim chốc chốc lại siết chặt đầy đau đớn, giống như lúc hắn ôm lấy Châu Mộ, tất cả đều là cảm giác hắn chưa từng trải nghiệm bao giờ.
Dù Kỳ khó kiềm chế được mà nói: "Chẳng trách cậu không muốn chuyển ra khỏi 1203."
Châu Mộ nghe vậy, trong nháy mắt tâm tình càng kém hơn, câu nói này đi vào tai cậu, chẳng khác nào đang bài xích cậu vậy, cậu cũng không khống chế được nữa, hét lên: "Thế nào, anh muốn tôi dọn ra ngoài sao?"
Khí tức khủng bố kia lại lan ra lần nữa, làm cho mọi người ở đây vốn không dám xen vào không ngừng kêu khổ.
Càng làm cho người khác kêu khổ chính là, khi Du Kỳ trước giờ luôn thu liễm khí tức nghe xong, cũng giống như bị thương mà bộc phát ra khí tức hung thú, hai mặt giáp công làm cho Thôi Giác cũng nín thở lau mồ hôi, thật sự là cửa thành cháy, vạ đến cá dưới ao mà*.
(*城门失火,殃及池鱼:do tích cửa thành cháy, người ta lấy nước ở hào bên thành cứu hoả, làm cho cá chết vì hết nước.)
Du Kỳ cắn chặt răng, nhìn Châu Mộ chằm chằm, nói: "Cậu muốn dọn ra ngoài?!"
Châu Mộ giẫm lên cây, cái cây kia trực tiếp nát thành bột phấn, cậu hung dữ nói: "Được, chuyển đi thì chuyển đi!"
Những người bên cạnh nghe được liền trợn mắt ngoác mồm, đây là kiểu cãi vả ông nói gà bà nói vịt gì thế này, có điều dù sao thì bọn họ cũng không dám quấy rầy.
Châu Mộ và Du Kỳ nhìn nhau hai giây, giây tiếp theo cậu liền xoay người, một tay túm lấy Xuân Mười Chín, con ngươi màu đen biến thành màu hổ phách hung tàn, "Tôi lập tức chuyển đến phòng đối diện ở!"
Xuân Mười Chín: "........."