“Giang Thận, ngươi sao vậy?”
Lê Nguyễn dĩ nhiên cũng nhìn thấy máu, vội vàng chạy về phía hắn.
Giang Thận che mũi miệng lại, không dám nhìn y: “Không sao, ta chỉ…”
Hắn còn chưa nói xong thì thiếu niên ở trên không phẩy tay một cái.
Tựa hồ có một cơn gió nhẹ thoảng qua, Giang Thận ngẩn người buông tay xuống. Máu đã ngừng chảy, hơn nữa trên tay và trên cổ tay áo cũng không hề có vết máu nào.
Quay đầu lại thì thấy thiếu niên đang tươi cười nhìn hắn, vành tai đắc ý vểnh cao cao: “Pháp lực của ta cũng khôi phục một chút rồi.”
“Ngươi…” Giang Thận chỉ thấy miệng khô lưỡi khô.
Hắn hắng giọng, nghiêm mặt bảo: “Hơn phân nửa là do tác dụng phụ của thuốc, dương… dương khí hơi dư thừa.”
“À.” Lê Nguyễn không hề nghi ngờ hắn, “Vậy tối nay ta lại hút nhiều một chút, giúp ngươi giải tỏa.”
Lời này ngày thường nghe thấy không ít, nhưng hôm nay hồ ly nhỏ biến thành hình người, nói như vậy nghe kiểu gì cũng thấy kỳ quái. Ánh mắt Giang Thận đầy ý trốn tránh, khóe mắt liếc thấy hồ ly nhỏ vẫn đang trần trụi đứng trước mặt mình, nhất thời tay chân cũng không biết nên để ở đâu.
Hắn vừa định mở miệng lại thấy hồ ly nhỏ đột ngột ngồi thụp xuống dưới.
Thiếu niên thật ra cũng không quá gầy, ngược lại thân hình thướt tha hấp dẫn, có điều khung xương rất nhỏ, lúc đứng chỉ tới vai Giang Thận, khi ngồi xổm xuống lại càng thấp bé, còn chưa cao tới eo hắn, dường như chỉ dùng một cánh tay cũng có thể nâng y lên.
Y vươn tay, bàn tay cách lớp quần áo chạm lên vết thương cũ trên đùi phải Giang Thận.
Lần này mất nhiều thời gian hơn, Giang Thận cảm thấy như có một dòng nước từ lòng bàn tay y chảy vào trong cơ thể hắn, vừa dịu dàng vừa ấm áp.
Một lát sau y buông tay ra, thở phào: “Chắc là khỏi hẳn rồi, ngươi thử xem?”
Hơn hai tháng qua đi, thật ra vết thương trên chân Giang Thận đã gần khôi phục như cũ, lúc đi lại bình thường cũng không nhìn ra dấu hiệu đã từng bị thương. Thế nhưng với các động tác mạnh như chạy nhảy hoặc luyện công thì vẫn phải gắng sức.
Hồ ly nhỏ vẫn luôn nói đợi khi pháp lực khôi phục sẽ giúp hắn chữa khỏi hoàn toàn.
Từ trước đến nay, y chưa bao giờ thất hứa.
Giang Thận đứng im.
Lê Nguyễn định trực tiếp kéo quần hắn ra xem có còn dấu vết nào hay không, hắn không nhịn được nữa vội vàng kéo y đứng dậy.
Y đã biến thành người được một lúc nhưng vẫn chưa mặc quần áo, da thịt lõα ɭồ vì dính chút tuyết mà trở nên lành lạnh.
Còn tay Giang Thận lại nóng đến kinh người.
Lê Nguyễn vừa thấy hơi nóng, Giang Thận đột nhiên thu tay về.
“Ngươi… Ngươi mặc quần áo vào.” Giang Thận gian nan nói, “Ngươi không biến ra quần áo được sao?”
Lê Nguyễn đáp: “Đương nhiên là được nha.”
Y lại thi pháp tự biến ra một bộ hồng y. Bộ quần áo cực kỳ lả lơi, tay áo rộng vòng eo thon, bên trên còn dùng chỉ vàng thêu họa tiết.
Là một con hồ ly giống hồ ly nhỏ như đúc.
Mái tóc dài chưa được buộc lại, làn da trắng càng thêm nổi bật dưới lớp y phục màu đỏ.
Giang Thận nhìn một lát rồi rời tầm mắt xuống dưới: “Giày đâu?”
“Ta không thích mang giày.” Quần áo không dài, chỉ tới mắt cá chân, bên dưới là hai bàn chân trắng nõn như ngọc. Lê Nguyễn giật giật đôi chân trần đang giẫm trên nền tuyết, nói: “Đi giày không thoải mái.”
Giang Thận hỏi: “Ngươi không thấy lạnh sao?”
Lê Nguyễn “ừm” một tiếng: “Hình như có hơi hơi…”
Lúc còn là hồ ly, bàn chân có lớp lông tơ thật dày và đệm thịt giữ ấm, sau khi biến thành người thì không còn nữa.
Giang Thận đang định nói thêm thì Lê Nguyễn đột ngột tung người nhảy một cái, nhẹ nhàng leo tót lên lưng hắn.
Y vòng tay ôm lấy Giang Thận, cái đuôi ở đằng sau vui vẻ lắc lư: “Ngươi cõng ta về, thế không phải là ổn sao?”
Trước đây cũng vậy, mỗi khi cùng Giang Thận ra ngoài, nếu lười không muốn đi thì y sẽ treo mình trên cổ Giang Thận, để hắn cõng y.
Ỷ mình chỉ là nhóc con nên hoàn toàn không thèm để ý tới cái chân bị thương chưa khỏi của Giang Thận.
Cơ thể Giang Thận hơi cứng đờ: “Hồ ly nhỏ, bây giờ ngươi là người.”
Lê Nguyễn: “Nhưng chắc ta cũng không quá nặng mà?”
Dĩ nhiên y không nặng, thậm chí trọng lượng cơ thể y còn khiến Giang Thận cảm thấy hoài nghi, không rõ ngày thường hồ ly nhỏ ăn nhiều như vậy mà đi đâu hết rồi?
“Ngươi cao hơn ta nhiều như thế, ngươi cõng là đúng.” Lê Nguyễn cọ cọ gáy hắn, “Hơn nữa ta vừa chữa khỏi chân cho ngươi, ngươi phải báo đáp ta.”
Dù đã biến thành người nhưng hành vi cử chỉ của hồ ly nhỏ lại chẳng giống người chút nào, vẫn y hệt lúc còn là hồ ly.
Giang Thận bị y cọ đến ngứa ngáy, vội vàng bảo: “Rồi rồi, ta cõng ngươi là được chứ gì… Ngươi đừng cọ nữa.”
“Về nhà thôi!”
Giang Thận lập tức cõng hồ ly nhỏ về.
“Phải rồi, tại sao ngươi lại đột ngột đến tìm ta?”
“Kinh thành gửi một ít bánh trôi đến, ta muốn gọi ngươi về cùng ăn.”
“Bánh trôi là gì?”
“Ngươi không biết sao?”
“Không biết.”
“Là một món ăn có trong dịp Tết ở nhân gian.”
“À à… Nhưng Tết là gì nha?”
“…”
.
Về tới hang động, Giang Thận đặt Lê Nguyễn xuống cạnh đống lửa.
Lúc bọn họ đi về trời đã rơi một trận tuyết rất lớn, trên tóc trên người Lê Nguyễn đều dính không ít tuyết, quả thật là hơi lạnh. Vừa trở lại nơi ấm áp thì y lập tức duỗi chân tới gần đống lửa để sưởi ấm.
Giang Thận tìm trong đống đồ vật linh tinh ở sâu trong động, lấy ra mấy cái bình gốm.
Trước khi hắn tới đây, trong động Lê Nguyễn vốn chẳng có thứ đồ dùng nào, y hiếm khi nhóm lửa sưởi ấm nên hiển nhiên không cần những thứ này.
Mấy cái bình gốm này bọn họ mới nhặt được gần đây trong lúc tìm đồ ăn trên núi, dù hơi sứt mẻ nhưng sau khi rửa sạch vẫn có thể dùng để nấu đồ ăn, đun nước ấm.
Mấy món đồ khác như chén đũa là do Giang Thận nhân lúc nhàn rỗi dùng thanh gỗ và cây trúc tự mình đẽo thành.
Trước tiên hắn rửa sạch bình gốm, đổ nước trong vào rồi đặt lên đống lửa, chờ nước sôi lại bỏ bánh trôi vào, chỉ trong giây lát hơi nóng đã bốc lên nghi ngút.
Nhân lúc chờ bánh trôi được luộc chín, Lê Nguyễn hỏi: “Vậy là hôm nay kinh thành truyền tin đến à? Nói gì thế?”
Khoảng thời gian này vì muốn sớm đạt tới Trúc Cơ kỳ nên Lê Nguyễn dốc lòng chuyên tâm tu luyện, đã lâu không để ý tới tin tức phía kinh thành.
Dĩ nhiên cái gọi là để ý kia chẳng qua chỉ là muốn nghe kể chuyện thôi.
Giang Thận đáp: “Tuần phủ Hồ Quảng có ý định ám sát Thái tử, đã bị bắt, chờ đến đầu xuân sẽ bị áp giải về Kinh.”
“Hả?” Lê Nguyễn kinh ngạc mở to hai mắt.
Chỉ mới một tháng không hỏi thăm gì mà sao mọi chuyện đã thành ra thế này?
Dường như y đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Nhất thời Lê Nguyễn không nghĩ được gì, lập tức hỏi: “Vậy nên kẻ trước đây muốn gϊếŧ ngươi chính là gã? Sao lại tra ra được chứ?”
“Không phải chuyện ở núi Trường Minh.”
Lê Nguyễn càng thêm mờ mịt.