Tiểu Hồ Yêu Không Muốn Mang Thai

Chương 11

Trời đã về khuya, tuyết rơi lác đác.

Giữa chốn núi non trắng xóa một màu, chỉ duy nhất suối nước nóng ở sâu trong rừng cây là nơi không bị tuyết phủ.

Độ ấm nơi này khá cao, bông tuyết bay lả tả chưa chạm tới mặt đất đã bị hơi nước bốc lên hòa tan. Hơn nửa người Giang Thận chìm dưới suối, hơi nước kết thành từng mảnh băng nhỏ vụn dính trên tóc hắn.

Hắn lau mặt, nặng nề thở dài.

Lê Nguyễn ghé vào vị trí quen thuộc trên bờ, ủ rũ cụp đuôi, rầu rĩ nói: “Giang Thận quỷ keo kiệt.”

Giang Thận hừ lạnh: “Ta keo kiệt thế nào?”

“Ngươi không muốn cho ta ăn, cứ thế trốn xuống nước.” Lê Nguyễn nghẹn ngào lên án, “Sao ngươi có thể làm như vậy chứ?”

Giang Thận: “…”

Không phải trốn, hắn chỉ muốn tắm rửa để bình tĩnh lại thôi.

Giang Thận định giải thích nhưng lại nghĩ tới khả năng nghe hiểu của yêu quái nhỏ, thêm cả năng lực học tập mấy thứ không đứng đắn vượt xa người bình thường, không rõ có phải là thiên tính của hồ yêu hay không, quyết định cứ để y biết càng ít càng tốt.

Giang Thận hiểu rất rõ thân thể mình.

Hắn vô cùng chán ghét thói xa hoa da^ʍ dật của đám con cháu hoàng thất, ngày thường luôn giữ mình thủ lễ, có thể nói là thanh tâm quả dục.

Hầu hết mọi người đều nói hắn tính tình lãnh đạm, là một kẻ khác người.

Có khác người hay không thì không biết, nhưng Giang Thận khẳng định hắn không thể bị vật nhỏ này dẫm cho hai cái liền… liền thành ra thế này!

Chắc chắn là thuốc kia có vấn đề!

Hỏi ra mới hay bản thân hồ ly nhỏ cũng không rõ A Tuyết đưa cho y thuốc gì, chỉ biết đó là thuốc bổ mà dân gian vẫn dùng để khôi phục dương khí.

Nói khéo thì là như vậy, huỵch toẹt ra còn không phải là…

Thuốc tráng dương à.

Giang Thận day day mi tâm, đau đầu không thôi.

Vị đại yêu A Tuyết kia xem ra cũng chẳng đứng đắn gì!

Hồ ly nhỏ vẫn đang bi ai cáo trạng: “Ban sáng ngươi bị ốm, ta chăm sóc ngươi cả ngày, đến một miếng tinh nguyên cũng chưa kịp ăn. Giờ ngươi tình nguyện trốn xuống nước để nó lãng phí cũng không chịu cho ta. Sao lại có người nhỏ mọn đến vậy kia chứ…”

Giọng nói nghẹn ngào nức nở, trong mắt lại nặn không ra giọt nước nào.

Sự thật chứng minh, dù có là yêu quái tu luyện mấy trăm năm thì cứ được cưng chiều một chút là sẽ bị chiều hư.

Giang Thận chưa bao giờ nghiêm khắc nổi với hồ ly nhỏ, lúc trước chỉ cần y tủi thân gào khóc hai câu là hắn đã sớm dỗ dành y, muốn gì được nấy.

Quá dễ mềm lòng.

Thế nhưng hôm nay Giang Thận thực sự không còn hơi sức nào để dỗ y.

Thuốc kia không rõ đến từ đâu, vô cùng hiệu quả, Giang Thận ngâm nước lâu như vậy mà hiệu quả chưa hề giảm bớt.

Ngược lại còn có xu hướng tăng lên.

Chẳng lẽ… Chỉ có thể thông qua cách giải phóng ra ngoài?

Giang Thận mím môi, lặng lẽ liếc nhìn hồ ly nhỏ bên cạnh.

Có lẽ là đã diễn đến mệt, hồ ly nhỏ uể oải ghé vào bờ suối, dùng chân nhỏ xoa xoa đôi mắt.

Giang Thận nhìn sắc trời, thường ngày vào thời điểm này bọn họ đã ngủ từ lâu.

“Hồ ly nhỏ.” Giang Thận tỏ ra thản nhiên, “Ngươi về động trước đi.”

“Hả?” Lê Nguyễn hỏi: “Tại sao nha?”

Giang Thận: “Không phải ngươi mệt rồi sao?”

Lê Nguyễn: “Ừm…”

Đúng là y hơi mệt.

Sáng sớm hôm nay biến về hình người trong chốc lát, thân thể chưa khôi phục pháp lực của y bị tiêu hao một lượng lớn khí lực, đã thế Giang Thận còn đổ bệnh, hại y không dám hấp thụ tinh nguyên trên người hắn.

Ban nãy vốn chỉ giỡn chơi, Giang Thận bệnh nặng mới khỏi, dù hắn có bằng lòng cho y tinh nguyên thì y cũng sẽ không ăn.

Lê Nguyễn: “Nhưng mà…”

“Không sao.” Giọng Giang Thận có hơi nghèn nghẹn, cơ thể hắn phải giằng co một lúc lâu, đã sắp không chịu nổi, “Ta… Lát nữa ta tắm gội xong sẽ tự quay về động, ngươi về trước đi.”

Lê Nguyễn không biết ý đồ thật của Giang Thận, tâm tư y không cong không vẹo, chẳng hề nghi ngờ Giang Thận chút nào.

Y chỉ thấy hơi không yên tâm.

Nhưng y lại rất buồn ngủ, bờ suối quá ấm áp, nếu còn không về chỉ e sẽ phải ngủ luôn ở chỗ này.

Hồ ly nhỏ do dự hồi lâu, đi ba bước quay đầu một lần: “Ta về nha? Ta về thật nha? Ngươi sẽ không ngã xuống nước ngất xỉu rồi chết đuối chứ?”

“Không đâu…”

Giang Thận gần như đã dùng hết nghị lực cả đời của mình để khắc chế loại bản năng nào đó.

Đợi đến khi bóng dáng đỏ tươi kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới có chút vội vàng mà thò tay xuống dưới nước.

Chỉ trong chốc lát, trong rừng đã vang lên tiếng nước nho nhỏ.

Bóng dáng hắn hoàn toàn chìm giữa màn hơi nước.

.

Hôm sau Lê Nguyễn gọi Sơn Tước đến, nói cho nó nghe ý định của Giang Thận.

Sơn Tước vốn không muốn giúp, hai bên trao đổi hồi lâu, cuối cùng dưới sự chứng kiến của Lê Nguyễn, Giang Thận ghi thêm một câu vào trong thư.

Dặn người ở tiệm cầm đồ chuẩn bị đồ ăn ngon, cẩn thận chiêu đãi Sơn Tước.

Bấy giờ mới đàm phán thành công.

Nơi Giang Thận muốn Sơn Tước đưa thư tới là tiệm cầm đồ Quảng Hồng, là tiệm cầm đồ lớn nhất nằm ở phía Đông kinh thành. Trước khi Sơn Tước đi, Giang Thận còn cố ý viết mấy chữ này ra để nó ghi nhớ vài lần.

Nhưng thật ra không cần phải làm vậy.

Tuy Sơn Tước không nói được cũng không biết nhiều chữ, nhưng nó thường xuyên tới kinh thành. Tiệm cầm đồ ở phía Đông thành nằm ngay đầu một con phố vô cùng phồn hoa, nó ít nhiều cũng có ấn tượng.

Lúc Sơn Tước bay đến kinh thành, trời vẫn còn sớm.

Sáng sớm mùa đông, trên đường chưa có bóng người nhưng các hàng quà sáng ven đường đã lục tục mở cửa.

Mùi thức ăn lượn lờ khắp đầu đường cuối ngõ, khói trắng nhàn nhạt tỏa ra từ các quán quà sáng, loại khói lửa nhân gian này không thể thấy ở núi Trường Minh.

Rất nhanh Sơn Tước đã bay tới tiệm cầm đồ Quảng Hồng kia, nó đậu lên tay nắm cửa, dùng chân nắm lấy tay cầm gõ cốc cốc lên mặt gỗ.

Từ bên trong vọng ra giọng của tiểu nhị: “Ai vậy, chưa tới giờ mở cửa đâu, một canh giờ nữa hãy đến.”

Sơn Tước tiếp tục: “Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.”

“Nghe không hiểu tiếng người phải không, ngươi…” Tiểu nhị hùng hổ mở ra một khe cửa, Sơn Tước tung cánh phi vào, vững vàng đậu xuống một cái bàn.

Móng vuốt nhỏ hất một cái, ném bức thư bọc miếng ngọc lên mặt bàn.

Tiểu nhị là một thiếu niên mười mấy tuổi, gương mặt thanh tú non nớt, thấy vậy thì sửng sốt một chút, vội vàng đóng chặt cửa lại.

“Chuyện gì thế, sáng tinh mơ đã cãi cọ ầm ĩ.” Một người xốc rèm vải trong phòng lên.

“Chưởng, chưởng quầy!” Tiểu nhị chỉ chỉ Sơn Tước, lại chỉ chỉ miếng ngọc. “Con chim nhỏ này… Con chim nhỏ này mang thứ kia tới.”

Chưởng quầy tiệm cầm đồ biến sắc, bước nhanh tới cầm lấy miếng ngọc, nhìn kỹ một lúc sau đó mở thư ra xem.

Tiểu nhị ghé lên mặt bàn, chọc chọc Sơn Tước: “Con chim nhỏ này thật có linh tính, còn biết đưa thư như bồ câu?”

Sơn Tước bị chọc đến nhảy dựng, mất hứng mà dùng cánh đánh tiểu nhị.

Chưởng quầy tiệm cầm đồ không để ý tới cả hai, hắn nhanh chóng đọc qua bức thư hai lần, cẩn thận cất đi. “Là thư của vị đại nhân kia gửi tới, hôm nay không mở cửa, ngươi cùng ta ra ngoại thành một chuyến.”

Tiểu nhị “vâng” một tiếng. Hai người đang định rời đi lại thấy Sơn Tước nhìn bọn họ rồi kêu to.

Chưởng quầy bừng tỉnh, vội bảo: “Ngươi ra sau bếp lấy chút thóc cho con chim nhỏ này ăn.”

Như thế còn được.

Sơn Tước không thèm khách khí, trực tiếp bay tới đậu lên vai tiểu nhị, thản nhiên ngồi xuống.

Được ăn rồi.

.

Dường như kế hoạch của Giang Thận rất hiệu quả, kể từ ngày hôm đó không còn người lạ nào lẻn vào núi Trường Minh nữa. Ít nhất A Tuyết cũng không tìm đến, như vậy hẳn là không có việc gì.

Ngày tháng một lần nữa trở nên bình yên.

Gần một tháng nữa trôi qua, vào một buổi chiều muộn, Tiểu Sơn Tước lại mang tin tức về.

Sau lần đầu tiên truyền tin thành công, Giang Thận phát hiện con chim nhỏ này rất được việc, bèn cùng nó thỏa thuận việc truyền tin lâu dài.

Điều kiện là tiệm cầm đồ kia phải làm một cái tổ cho Sơn Tước, hàng ngày chuẩn bị sẵn nước và đồ ăn mới để Sơn Tước có thể tùy ý đến đó ăn uống no nê.

Năm nay Sơn Tước không di chuyển cùng đàn, đồ ăn trong núi lại khó kiếm, nó vốn định khi nào không tìm được đồ ăn sẽ tới sơn thôn gần đó hoặc vào thành kiếm ăn.

Bây giờ ngẫu nhiên ngậm một mẩu giấy đi liền đổi được một bữa ăn ngon, vụ trao đổi này không lỗ.

Sơn Tước đã tưởng bở như vậy…

Nào ngờ đồ Giang Thận gửi đi thì ít, nhưng thứ cửa tiệm kia gửi về lại càng lúc càng nhiều.

Sơn Tước ngậm một cái túi nhỏ bay vào động, sau khi nhả đồ ra, nó sức tàn lực kiệt rớt xuống đất.

Nó ngửa mặt nằm cạnh đống lửa, hai cái chân nhỏ run rẩy: “Lần sau mà gửi nhiều như thế… Ta đây không đi…”

Sơn Tước không nói được tiếng người, Giang Thận không hiểu nó đang ríu rít những gì song vẫn có thể đoán được đại khái. Hắn chia cho Sơn Tước nửa củ khoai lang nướng, nhỏ giọng bảo: “Suỵt, hồ ly nhỏ đang ngủ, đừng đánh thức y.”

Vừa nói vừa nhìn về phía sau.

Hồ ly nhỏ cuộn mình thành một quả cầu nhung, nằm trên giường nhỏ của Giang Thận ngủ ngon lành.

Trời càng ngày càng lạnh, thời gian ngủ của hồ ly nhỏ cũng càng lúc càng dài, nếu ngủ không đủ thì cả ngày đều buồn ngủ, cũng không thích ra cửa.

May là trước đó bọn họ đã tích trữ không ít đồ ăn, nên tạm thời không phải sợ sẽ thiếu thức ăn.

Nhưng Giang Thận vẫn thấy lo lắng.

Trước kia hắn chưa bao giờ nghe nói hồ ly cũng ngủ đông.

May là hồ ly nhỏ dù ngủ hơi nhiều nhưng sau khi ngủ no vẫn có tinh thần, cũng không có dấu hiệu bị bệnh, vì vậy Giang Thận cứ để y ngủ tùy thích.

Sơn Tước ăn xong khoai lang nướng, tung cánh bay đi.

Giang Thận bắt đầu xem xét những tin tức nó mang về.

Cũng không phải người ở tiệm cầm đồ cố tình làm khó Sơn Tước, chỉ vì Giang Thận rời đi quá lâu, sự vụ tồn đọng quá nhiều. Hiện giờ đang là lúc rối loạn, triều đình bất ổn, các hoàng tử ở kinh thành tranh giành lẫn nhau, vương hầu ở đất phong cũng rục rịch, không có việc nào mà Giang Thận có thể không để tâm.

Hắn nhận ra người ở tiệm cầm đồ đã cố gắng giảm bớt những gì cần gửi.

Nếu là khi hắn còn ở kinh thành, số lượng tin tức mật ít nhất cũng phải nhiều gấp ba lần bây giờ.

“Sơn Tước vừa tới à?” Thanh âm của hồ ly nhỏ vang lên sau lưng.

Một vật nhỏ lông xù ấm áp dễ chịu dán đến, Giang Thận bỏ thư xuống, xoa xoa y một phen: “Tỉnh rồi hả?”

“Vẫn còn rất buồn ngủ…” Hồ ly nhỏ buồn ngủ tới mức bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, nếu không nhờ Giang Thận giữ y lại, hẳn là y đã nhào vào đống lửa rồi.

Giang Thận ôm y vào lòng, nhéo nhéo gáy y: “Đói không?”

“Mệt.” Hồ ly nhỏ vùi đầu vào ngực Giang Thận, “Muốn ăn chút tinh nguyên.”

Giang Thận: “Ừ, ăn đi.”

Hồ ly nhỏ cọ cọ hai cái trên ngực Giang Thận, đại khái là đang bắt đầu hấp thụ tinh nguyên. Giang Thận xoa gáy y, lại vuốt ve lưng y, thấp giọng hỏi: “Hình dáng của ngươi như thế này là bởi pháp lực cứ luôn không khôi phục sao?”

“Có lẽ là vậy.” Lê Nguyễn đáp, “Trước đây không như thế này… Đều tại ngươi không chịu song tu cùng ta.”

Giọng tiểu hồ ly đầy mỏi mệt, như thể đang nửa mê nửa tỉnh, âm cuối vừa mềm mại vừa hàm hồ.

“Ta…”

Giang Thận đương nhiên không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của hồ ly nhỏ.

Hồ ly nhỏ mà hắn biết hoạt bát đáng yêu, lúc nào cũng tràn đầy sức sống.

Nhưng bây giờ…

Nếu chỉ cho y hấp thụ tinh nguyên hàng ngày thì y vẫn không thể khôi phục pháp lực sao?

Giang Thận lặng lẽ thở dài.

Hắn không thể thay đổi quyết định, đau lòng là một chuyện, song tu lại là chuyện khác. Dù có đau lòng đến mấy, hắn cũng không thể bằng lòng song tu cùng hồ ly nhỏ.

Người và hồ ly, quá hoang đường rồi!

Chưa nói đến chuyện y chỉ là hồ ly, dù y có thể biến thành người…

Nghĩ tới đây, động tác của Giang Thận đột nhiên ngừng lại.

Nếu y có thể biến thành người…

Giọng hồ ly nhỏ rất trong trẻo, nếu biến thành người hẳn sẽ là thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, khi cười rộ lên rất đáng yêu, ánh mắt lấp lánh, con ngươi có thể là màu đỏ thẫm xinh đẹp, hệt như nguyên hình của y vậy.

Hồ ly nhỏ đã tiếp tục nằm im, không biết có phải lại ngủ rồi hay không. Giang Thận cúi đầu nhìn nhóc con trong lòng, gần như không thể khống chế trí tưởng tượng của mình.

Y sẽ cao bằng nào nhỉ? Chắc chắn là thấp hơn Giang Thận, chưa biết chừng chỉ tới vai của hắn mà thôi. Nhưng bốn chân ngắn nhỏ sau khi biến hóa nhất định sẽ rất mảnh mai, cổ chân vừa nhỏ vừa trắng, dùng một bàn tay cũng có thể nắm hết, có khi hơi dùng sức một chút là bẻ gãy luôn rồi.

Nhưng hồ ly nhỏ của hắn chắc chắn sẽ không yếu ớt như vậy.

Giang Thận từng thấy hồ ly nhỏ đánh nhau, thân mình nho nhỏ ẩn chứa sức mạnh to lớn, còn rất nhạy bén. Khi y chạy nhanh, quần áo trên người lả lướt trong gió, vòng eo thon thả thoáng ẩn thoáng hiện, chỉ dùng một tay cũng có thể ôm trọn…

Giang Thận chợt sực tỉnh.

Vừa rồi hắn đã nghĩ những gì vậy?

Tim Giang Thận đập thật nhanh, rõ ràng đang lúc đêm đông rét lạnh nhưng trên lưng hắn lại toát ra một lớp mồ hôi nóng ấm.

Hắn đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận thứ đang chộn rộn bất an bên dưới da thịt mình.

Hơn hai mươi năm sống trên đời, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được xao động mãnh liệt đến thế.

Mà tất cả đều xuất phát từ ảo tưởng không đâu…

Giang Thận hít sâu một hơi, bắt tim mình dần dần ổn định lại nhịp đập.

Hồ ly nhỏ vẫn nằm trong lòng hắn ngủ say, Giang Thận bình tĩnh lại, nhéo nhéo tai hồ ly nhỏ như để trừng phạt.

“Đều tại ngươi.” Giang Thận khẽ nói, “Ngày nào cũng đòi song tu, khiến ta trở nên bất thường. Chỉ giỏi quấy nhiễu lòng người, hồ ly hư.”

Tai hồ ly nhỏ bất giác run lên, thế nhưng y vẫn ngủ ngon lành.

Chuyện vừa xảy ra khiến Giang Thận không còn lòng dạ nào đọc thư nữa. Hắn ôm hồ ly nhỏ đặt vào trong ổ, sau đó nằm xuống giường.

Đống lửa không ai trông giữ, sức lửa dần dần yếu đi, trong động một mảnh tối tăm.

Giang Thận lăn qua lăn lại trong bóng tối.

Không ngủ nổi.

Có những thứ một khi đã xuất hiện, cho dù chỉ là suy nghĩ sai lệch, thì cũng giống như hạt giống nhỏ vừa gieo xuống đã âm thầm cắm rễ ở sâu trong lòng.

Giang Thận quay đầu lại, nương theo ánh lửa mong manh nhìn vào cái ổ nhỏ bên cạnh. Trong bóng tối, hồ ly nhỏ chỉ còn là một bóng dáng trơn mượt mơ hồ, ngủ thật say, thậm chí còn nhỏ giọng kêu hừ hừ.

Có thể nói là rất vô lương tâm.

Giang Thận lại trở mình, cỏ khô dưới người bị hắn làm cho kêu xào xạc.

Động tĩnh này kéo dài một lúc lâu, cuối cùng Giang Thận xoay người ngồi dậy.

Hắn xoa mặt, đứng lên khoác thêm áo rồi đi ra ngoài.

Sau đó Giang Thận ở ngoài cửa động ngồi suốt một đêm.