Hứa Kiệt không ngừng thắc mắc lúc này không có trực tiếp về ổ của mình, nó kéo cái đuôi xoay vòng vòng ở bốn góc ổ, lại giải quyết cơm chiều ở bên ngoài.
Mãi đến khi xác định không có thứ gì theo sau mình, nó mới một đường chầm chậm chạy về ổ nhỏ trong bãi đỗ xe.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Kiệt giống như lộ tuyến mọi khi, tính toán đến cổng lớn trường học hưởng thụ bữa sáng của mình.
Làm nó ngạc nhiên chính là nhóc mập mạp Kenta đã đi trước một bước sớm chờ ở chỗ đó. Phát hiện mèo Hứa Kiệt đang chạy đến đây, Fujimoto Kenta hưng phấn ôm cặp sách chạy sang bên này.
Hứa Kiệt thấy vậy liền ngoan ngoãn ngồi xổm trên mặt đất không động đậy, chờ cậu chạy đến.
Nhóc mập mạp cười tươi rói, giống như dâng vật quý mà từ trong cặp lấy ra hai cái trứng gà luộc chín, lấy một cái đập vỏ lột sạch sẽ nhanh chóng đưa cho Hứa Kiệt.
Hứa Kiệt nhướng mày nhìn thoáng qua đồng hồ trên cửa lớn, phát hiện cách thời gian vào trường còn hơn nửa tiếng. Nếu thời gian dư thừa như vậy, một quả trứng luộc này Hứa Kiệt phải từ từ nhấm nháp.
Nhìn mèo Li Hoa ưu nhã cúi đầu, ung dung thong thả ăn trứng gà do chính mình lột cho nó, khóe miệng của Kenta đã muốn kéo lên đến mang tai.
Nghĩ lại bộ dáng anh dũng của mèo con này hôm qua khi cứu mình, Kenta không khỏi ưỡn ngực, một cảm giác tự hào chưa bao giờ có đột nhiên sinh ra.
Fujimoto Kenta cậu nuôi một con mèo số một, vừa dũng cảm lại vừa thông minh, cực kỳ uy phong mà cũng rất cơ trí. Leo cây đại thụ, trèo lên cửa sổ, đánh thắng lưu manh cứu chủ nhân, mèo như vậy nhà ai có?
Mèo Li Hoa của mình là độc nhất vô nhị.
Kenta vừa nhặt vỏ trứng gà vỡ trên mặt đất vừa đưa ánh mắt si mê lòe lòe sáng nhìn chằm chằm Hứa Kiệt.
Nếu như baba Fujimoto ở chỗ này, nhất định sẽ chẩn bệnh một cách chính xác cho con trai của mình là: Hội chứng những con Sen ngốc nghếch.
Tuy rằng Hứa Kiệt không thừa nhận Kenta là chủ nhân của mình, nhưng nhóc con béo đã tự nhận vị trí này.
Chờ đến lúc Hứa Kiệt đem nguyên cả trái trứng gà đều ăn xong, Kenta cũng đã thu dọn sạch sẽ vỏ trứng gà vỡ.
Mà còn dư lại một quả trứng, Kenta cũng không bóc cho mèo ăn mà đưa đến trước mặt Hứa Kiệt: “Ba tớ bảo mỗi một tuần chỉ cho ăn từ 2 đến 3 trứng gà là tốt nhất, cho nên trứng này để lại cho cậu qua mấy ngày rồi hẵng ăn. Cậu đem nó về đi”
Hứa Kiệt đầu đầy hắc tuyến nhìn cái trứng gà được đưa qua, nội tâm gào thét: cậu bảo tui làm thế nào mà đem được một cái vật thể trơn tuồn tuột hình dạng trứng gà mang về ổ?
Dẹp đi cái kỹ năng này đi, tui chỉ biết bán manh thôi còn lại cái gì cũng hông biết.
Giống như hiểu được ý nghĩ bên trong từ biểu cảm của Hứa Kiệt, nhóc mập mạp có chút xấu hổ thu lại trứng gà vào cặp sách của mình: “Vẫn là tớ giữ cho cậu đi, chờ lúc cậu muốn ăn tới đây tìm tớ”
Hứa Kiệt nghe thế vừa lòng liếʍ liếʍ miệng. Đồ ăn gửi chỗ nhóc mập mạp khẳng định an toàn hơn ở cái ổ ở phòng an ninh bỏ hoang khắp nơi gió lùa .
Rất nhanh tiếng chuông vào học vang lên, Kenta lưu luyến không rời ở đỉnh đầu Hứa Kiệt xoa xoa vài cái, mới sách cặp của mình lên chạy hồng hộc hướng về phía giáo viên.
Hứa Kiệt sau khi đem chính mình liếʍ rửa sạch sẽ mới theo kẹt cửa chui vào sân trường, chuẩn bị đến nơi phơi nắng cũ.
Chính là khi nó mới vừa nằm sấp xuống, lỗ tai liền bắt được thanh âm vỗ cánh giữa không trung. Mèo con nhạy bén lập tức mở mắt, lỗ tai linh động sau khi run rẩy vài cái, Hứa Kiệt ngẩng đầu lên. Cách một khoảng cậu thường phơi nắng mọc một cây đa không tính là lớn, lúc này phía trên tán cây đa ấy đậu một con quạ đen tuyền.
Con quạ đen kia sau khi biết Hứa Kiệt phát hiện ra mình mới từ trên cao nhìn xuống Hứa Kiệt gật đầu nói: “Ngài mèo thân mến, chúc một ngày tốt lành. Tôi là Kuro Hane* nhà Fujimoto, chủ nhân của tôi là Fujimoto Junto. Sáng nay nghe nhóm chim sẻ truyền miệng rằng chiều qua cậu chủ nhỏ nhà tôi bị tập kích ở cửa, ít nhiều được ngài ra tay cứu giúp, cậu chủ nhỏ của chúng tôi mới bình an vô sự. Kuro Hane mạn phép thay mặt gia đình, hướng ngài bày tỏ sự biết ơn. Tôi đã cho người chuẩn bị tốt mỹ thực, mời ngài chiều nay vui lòng chấp nhận, theo cậu chủ nhỏ nhà tôi ghé qua cơ ngơi”
Hứa Kiệt nâng vuốt đỡ cằm nhìn con quạ đen kia. Nếu không phải đôi mắt rất tinh tường nói cho não cậu biết mình đang nhìn một con chim, chỉ bằng khẩu khí nói chuyện của đối phương, Hứa Kiệt còn tưởng mình đã gặp được vị tổng quản gia của một Mạc Phủ**.
Do dự một chút, Hứa Kiệt vẫn là đồng ý lời mời của quạ đen, đồng ý chiều nay cùng Kenta đến làm khách nhà Fujimoto.
Quạ đen nhận được lời đáp, lần nữa hướng Hứa Kiệt gật đầu, rung cánh uyển chuyển nhẹ nhàng rời đi.
Hứa Kiệt mặt mờ mịt nhìn bóng dáng con quạ đen kia, trong lúc hoảng hốt dường như nhìn thấy được vị quản gia*** ăn vận một thân âu phục giày da, khoác áo gile thắt nơ bướm, mang theo bao tay trắng.
Đợi đến thời điểm sắp tan học, Hứa Kiệt quả nhiên thấy được con quạ đen kia, lúc này vẫn là đậu trên cây đa không quá cao kia.
Không đợi đến hai con vật mở miệng nói chuyện, tiếng chuông tan học liền vang lên. Trong phòng học lầu một gần cửa sổ vị trí Kenta ngồi, giống như giáo viên vừa thốt ra hai chữ tan học, nháy mắt nhóc con liền cõng cặp sách phi ra khỏi phòng học.
Quạ đen chuẩn xác trong đám học sinh tan học tìm thấy được cậu chủ nhỏ nhà mình, sau đó hướng cậu nhọc bay qua.
Thời điểm phát hiện quạ đen trên bầu trời, nhóc béo hiển nhiên cảm thấy rất ngoài ý muốn, chờ cậu thấy rõ hình dạng của con quạ đen kia, lập tức vui vẻ kêu lên: “Kuro Hane, mi sao lại đến đây?”
Quạ đen tất nhiên không thể đáp lời cậu, cơ mà nó vẫn kéo tầm mắt Kenta rơi xuống phía Hứa Kiệt.
Phát hiện mèo của mình cùng quạ đen của chị gái song song đứng, nhóc béo mang giày lạch bạch chạy về phía chúng nó: “A, hai người quả nhiên quen nhau sao? Vậy thật tốt quá, Kuro Hane đang mời Hoa Li tới nhà chúng ta làm khách sao?”
Quạ đen chờ đến khi Kenta đến gần, trực tiếp vυ't một cái bay lên trời, dùng hành động thực tế trả lời cho cậu chủ nhỏ nhà mình.
Hứa Kiệt thấy vậy đứng lên chạy chậm theo sau, Kenta chào tạm biệt mấy người bạn học bình thường cùng nhau về nhà, đi nhanh theo phía sau mèo Li Hoa.
Quạ đen bay ở phía trước khống chế tốc độ rất có kỹ xảo, không nhanh không chậm rất đúng lúc để cho mèo Li Hoa cùng cậu chủ nhỏ phía sau có thể cùng đi.
Đi trước chạy sau khiến con đường về rất nhanh, bình thường Kenta phải đi khoảng nửa tiếng mới về đến nhà, giờ mới có 15’ mà đã gần tới rồi. Đến khi Kenta đi vào khúc quẹo mà hôm qua bị trấn lột, nguyên bản quạ đen còn bay trên trời bỗng hạ xuống, phát ra tiếng kêu quang quác. Đó là tiếng kêu đặc biệt mà khi quạ đen gặp phải nguy hiểm sẽ phát ra, chỉ dùng vào lúc báo nguy cho đồng bạn.
Kenta nghe âm thanh quen thuộc này nên lập tức dừng bước. Hứa Kiệt tuy không hiểu nhưng nhìn dáng vẻ của quạ đen và Kenta cũng đoán được có chuyện không ổn, vì vậy cũng dừng lại.
Rất nhanh ở khúc quẹo đi ra ba người, cầm đầu chính là thiếu niên bất lương hôm qua chặn đường sau đó bị Hứa Kiệt cào cho mấy móng.
Trên tay dán băng cá nhân, thiếu niên vô lại trẻ tuổi cười dữ tợn: “Tiểu quỷ, chúng ta lại gặp mặt. Lần này tao không cần tiền, chỉ muốn làm đầu mày nở hoa. Còn con mèo chết tiệt kia, tao muốn lột da nó đem treo trên cột điện hong gió”
Kenta giống như bị dọa, ôm cặp sách từng bước từng bước lui về phía sau. Hứa Kiệt ngẩng đầu nhìn nhìn, phát hiện quạ đen vừa cảnh báo lúc này đã không thấy đâu.
Xem ra hỗ trợ từ trên không không thể trông cậy, nhưng tuyệt đối không thể để bọn khốn này đυ.ng vào Kenta.
Hứa Kiệt cong lưng xù hết cả lông lên, tận dụng thân thể thoạt nhìn vô cùng dữ tợn này của mình, một bên cố sức đưa tầm mắt đối phương hấp dẫn lên người mình, một bên vung đuôi ý bảo nhóc béo đằng sau chạy mau.
Bất đắc dĩ là Kenta hình như bị dọa cho choáng váng, sững sờ ở chỗ đó không nhúc nhích.
Hứa Kiệt thấy vậy lòng nóng như lửa đốt, mà lúc này gã thiếu niên trẻ kia đã hướng về phía bọn họ mà nhào đến.
Trong chớp mắt, một túi tiện lợi căng phồng từ góc đường bên kia xé gió bay đến, nện ngay giữa trán gả thiếu niên, khiến cho gã lập tức ngã lăn ra đất.
Hứa Kiệt quay đầu nhìn lại, muốn nhìn xem là vị anh hùng nào ra tay cứu giúp. Ngược với ánh sáng nên chỉ nhìn thấy một dáng người nữ sinh nhỏ xinh, lại mang theo mười phần khí chất, mặc một thân đồ tập võ từ góc đường bên kia đi tới.
Nhìn thấy đai đen trên eo đối phương, Hứa Kiệt thiếu chút nữa “lệ nóng doanh tròng” (nước mắt đầy vành mắt – ý chỉ cảm động đến phát khóc). Cuối cùng cũng an toàn.
So với nó còn kích động hơn chính là nhóc béo kia. Kenta giống như mang theo tiếng khóc nức nở chạy đến, nghẹn ngào kêu: “Chị! Chị! Chị đã về rồi!”
Quạ đen đảo quanh trên trời lúc này mới đáp xuống bên vai nữ sinh, hướng về phía gã thiêu niên ngã trên mặt đất quác ~ quác ~ kêu, giống như là cáo trạng với chủ nhân của mình.
Hai người đi theo gả thiếu niên, có một người giống như biết thân phận của thiếu nữ. Lúc này chân gã run rẩy, hướng về phía thiếu nữ ăn nói khép nép: “Đại tỷ Junko, tụi em không biết đây là em trai chị, rất xin lỗi đã mạo phạm, tụi em lập tức đi ngay, đi ngay đây”
Gã thiếu niên ngã trên mặt đất lúc này cũng bò dậy, vuốt máu mũi không ngừng chảy do bị túi tiện lợi đập trúng, thấp giọng gào thét: “Đi cái gì mà đi, tao không đi. Tụi mày sợ con đàn bà kia nhưng tao không sợ”
Nói rồi gã bỗng từ trong ngực móc ra một con dao gọt hoa quả sắc bén. Hai gã đồng bọn thấy sự tình có xu hướng náo loạn lớn, vội vàng khuyên nhủ: “Shiro bỏ đi, chúng ta đi thôi. Đùng dao đổ máu liền có chuyện không ổn”
Ai ngờ thiếu niên bất lương nghe vậy không để tâm: “Có cái gì mà không ổn, tao không chỉ là vị thành niên, còn là không quá 14 tuổi, ai có thể làm gì tao? Tụi mày nhát gan thì tránh ra” (thứ hàng này không cần biết tuổi tác, cứ cần phải đem đi chôn sống mới tốt, ít ra có tí tác dụng bón cây =”= )
Nữ sinh oai hùng nghe vậy híp mắt: “Tôi cùng lắm đi ra ngoài tham gia mấy trận thi đấu, trở về cái thứ yêu ma quỷ quái gì cũng dám ra ngoài làm loạn. Kenta em đứng ra phía sau, chờ chị giải quyết cái thứ không biết điều này liền về nhà nấu cơm cho em”
Nhóc béo nghe vậy khom lưng bế Hứa Kiệt lên, ngoan ngoãn chờ phía sau chị gái.