Trong khi còn đang mơ mơ màng màng, Hứa Kiệt nghe được một trận âm thanh ồn ào quen thuộc. Run run lỗ tai lông xù xù, Hứa Kiệt vặn vẹo người, đem đầu nhét dưới nách chân trước, trốn tránh những tiếng ồn quấy phá giấc ngủ người khác.
Cũng phải cảm ơn cái thân thể dị thường mềm dẻo của cậu hiện tại, nếu là trước đây đừng nói cái động tác yêu cầu độ khó cao này Hứa Kiệt có thể làm, riêng chuyện cúi đầu góc 75 độ cũng đủ đưa cậu vào bệnh viện rồi.
Đáng tiếc chính là động tác có độ khó cao này cũng không có cách nào ngăn cản được âm thanh truyền đến. Cho nên sau một hồi uốn éo qua lại, Hứa Kiệt rất không tình nguyện mà mở mắt.
Có vẻ như buổi sáng lười biếng hôm nay lại ngâm nước nóng, Hứa Kiệt vừa nghĩ vừa há miệng ngáp lớn một cái, lộ ra răng nanh nhỏ sắc bén.
Ngậm một miệng tràn đầy gió lạnh, dùng đầu lưỡi mang theo gai ngược liếʍ lếm miệng đầy răng nanh của mình. Nếu không phải Hứa Kiệt là người vô cùng dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, đổi thành người khác gặp phải loại chuyện này sẽ không thể nào ung dung như vậy.
Mặc kệ là ai, chỉ trong một cái chớp mắt liền từ người biến thành mèo thì cũng tuyệt đối sụp đổ.
Mà Hứa Kiệt sở dĩ có thể bình tĩnh như vậy là bởi vì tự biết được tình trạng của mình lúc trước, sau khi nhắm mắt lại hẳn là cậu sẽ an an tĩnh tĩnh rời đi. Hiện tại còn có thể mở mắt nhìn thế giới làm cậu lưu luyến này, đối với cậu cũng là một niềm vui ngoài ý muốn.
Đối với người trọng sinh vào cuộc sống mới, có thể sống được lâu hơn một ngày chính là trân quý, cho nên là người hay mèo có gì quan trọng, quan trọng nhất chính là cậu hiện tại còn sống.
Hứa Kiệt hoàn toàn tỉnh đứng dậy, bốn chân dùng sức duỗi để bụng chấm đất, kéo mình thành hình vòng cung.
Sau khi hung hăng duỗi cái eo lười biếng, bò ra khỏi cái ổ nhỏ kín gió, cậu chuẩn bị tìm kiếm cơm sáng ngày hôm nay.
Mấy ngày nay từ người biến thành mèo, việc duy nhất khiến Hứa Kiệt không thể thích ứng chính là kiếm ăn.
Tuy là thời điểm làm người không quá giàu có nhưng cũng không như không lo cơm áo. Sau khi biến thành một con mèo, đặc biệt là một con mèo hoang, làm sao tìm được đồ ăn chính là một vấn đề lớn.
Để làm mèo hoang muốn sinh tồn cần hai kỹ năng: Đi săn cùng bới đống rác, Hứa Kiệt cái nào cũng sẽ không làm được.
Cho nên hai ba ngày đầu làm một ‘nhưn’ loại ngu xuẩn khoác da mèo, cậu thật sự vì chính mình vô dụng mà đói bụng một khoảng thời gian.
Mãi cho đến khi bị đói đến tứ chi không còn sức, đầu nặng chân yếu mà không ăn cái gì sẽ nhanh chầu trời, Hứa Kiệt bị bức đến nóng nảy rốt cuộc không thầy cũng học được kỹ năng tối cao của loài mèo. Đó chính là bán manh.
Vung cái đuôi, Hứa Kiệt đi xuyên qua một bãi đất hoang, cúi đầu chui qua kẽ hở giữa hàng rào kẽm của bãi đất mà ra ngoài.
Ngẩng đầu hung hăng hít hà một hồi, xác định bốn phía không có gì nguy hiểm, Hứa Kiệt dựng cái đuôi bước chân nhẹ nhàng hướng con phố phía bên phải mà chạy.
Sau mấy ngày bán manh, Hứa Kiệt đã không còn biết cái gì là liêm sỉ, còn có thể từ đó tổng kết ra một ít kinh nghiệm.
Phải biết rằng cái kỹ năng bán manh lúc thực hiện cũng yêu cầu cả thiên thời địa lợi phối hợp cùng nhau, lấy kinh nghiệm của Hứa Kiệt mấy ngày hôm nay, các địa phương như trường học chính là nơi tốt nhất để thực hiện loại kỹ năng này.
Ngựa quen đường cũ, dọc theo con đường vẫn luôn đi, ở một khúc ngoặt lúc sau, một tòa nhà lớn có cổng cổ xưa xuất hiện trước mắt Hứa Kiệt. Cửa rộng mở hai bên, hai cột xi măng cao chót vót.
Trên cột đá bên phải của cổng lớn là mấy chữ màu vàng kim: “国立の総合中学校” (Trường trung học cơ sở Quốc gia). Mà trên mặt cột đá bên trái được khảm đồng hồ thạch anh, kim giờ chỉ vào số 8 màu đen, kim phút chỉ vị trí số 4.
8 giờ 20, đúng thời điểm học sinh bắt đầu vào trường.
Hứa Kiệt một đường chạy chậm chậm đến dưới cây cột khảm đồng hồ, bốn chân khép lại ngồi xổm xuống, cái đuôi lông xù xù vung một cái, trực tiếp cuộn phía trước người mình.
Vừa bày xong tư thế, mắt sắc bén của Hứa Kiệt lập tức phát hiện chiếc xe buýt màu sắc quen thuộc chạy lại đây.
Chờ xe buýt dừng hẳn, nhìn học sinh lục đυ.c từ trên xe đeo cặp xách xuống, Hứa Kiệt hơi ngẩng đầu nhỏ giọng hướng về phía đám người kêu lên: Miao ~~ miao ~~ miao ~~ miao.
Tiếng kêu đặc biệt ngọt ngào, lập tức liền hấp dẫn ánh ánh mắt của những đứa nhỏ tuổi không quá lớn.
Chỉ thấy một con mèo Li Hoa* thoạt nhìn mới lớn khoảng sáu bảy tháng, chớp chớp đôi mắt đáng thương mang theo khẩn cầu nhìn bọn họ.
Phát hiện ánh mắt đám người sau khi chú ý đến mình, con mèo chẳng những tiếp tục hướng về phía bọn họ meo meo kêu to, còn nâng chân trước bên phải lên nắm thành quyền để bên cạnh đầu nhỏ của chính mình, một tiếng một tiếng làm thành động tác cầu tài ( :)))))
Rất nhanh lỗ tai nhanh nhạy của Hứa Kiệt liền nghe được tiếng ‘kawaii kawaii’ (dễ thương, đáng yêu, cute) liên tục không ngừng.
Sau đó liền có không ít nữ sinh nhỏ mặc đồng phục hoan hô chạy về phía Hứa Kiệt.
Nữ sinh chạy đầu thật hiển nhiên không phải lần đầu nhìn thấy Hứa Kiệt, chỉ thấy cô nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu, đem cặp sách nguyên bản đeo sau người túm đến trước ngực, từ bên trong lấy ra một hộp bento buộc kín tỉ mỉ còn mang theo hơi ấm, thật cảm thận mở ra.
Hương vị đồ ăn lập tức tràn ngập khoang mũi Hứa Kiệt, mèo Li Hoa đã đói bụng cả đêm dùng đầu lưỡi liếʍ liếʍ môi.
Sau đó đứng lên tiến về phía trước vài bước, tới bên cạnh nữ sinh, một bên dùng đầu cùng cơ thể không ngừng cọ xát vây quanh chân nữ sinh, một bên tiếp tục kêu to: Miao ~~ miao ~~ miao ~~ miao.
Mèo Li Hoa tuy là mèo lông ngắn, lông xoa lên cũng tương đối thô ráp nhưng lông Hứa Kiệt lại vô cùng tốt, tuy rằng lông tơ cũng không dài, chính là cảm giác vừa mềm mại lại bông xù hiển nhiên khiến các bé gái thích vô cùng.
Bé gái được cọ đầu tiên vô cùng vui vẻ nhỏ giọng hô một tiếng cũng có chút sợ hãi, sau đó nhanh chóng dùng đũa từ hộp cơm trưa lấy ra một con cá biển đã bỏ đầu, cẩn thận thả xuống bên người Hứa Kiệt, nói: “Meo meo, đây là cá thu đao** chiên giòn sở trường của mẹ chị, chị cho em một con”
Hứa Kiệt dùng mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi bên trên cá thu đao, kết hợp của hải sản và dầu an8tao5 thành hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khoang miệng khiến nước bọt bên trong không ngừng phân bố.
Quay lại dùng đầu củng củng cô bé tốt bụng, sau khi tỏ vẻ chính mình cảm kích, Hứa Kiệt bắt đầu ngấu nghiến ăn con cá thu đao kia.
Nữ sinh nhỏ thấy vậy đầu tiên là vươn ngón tay chọc chọc trên lưng Hứa Kiệt.
Tầm nhìn của hai mắt mèo tuy rằng cùng con người không khác nhau mấy nhưng phạm vi tầm nhìn lại có thể lên đến 280 độ.
Cho nên thời điểm cô bé kia vươn đầu ngón tay hướng về phía cậu, Hứa Kiệt đã phát hiện.
Chẳng qua ăn đồ ăn của người ta cho nên đối với động tác nhỏ của cô bé, Hứa Kiệt làm như không thấy.
Phát hiện meo meo cũng không phản cảm đυ.ng chạm của mình, cô bé rất cao hứng mà không ngừng dùng tay vuốt ve da lông mượt mà trên sống lưng Hứa Kiệt.
Cơ mà động tác của cô rất nhanh đã bị một người bạn học nhỏ bên cạnh ngăn lại. Chỉ thấy một bé con đeo mắt kính cao tới ngực nữ sinh, béo múp mang theo gương mặt nghiêm túc nói với cô: “Chị Minako chị không thể làm như vậy, ba em nói lúc chó hay mèo ăn cơm không thể quấy rầy chúng nó. Bởi vì động vật đều có bản năng bảo vệ thức ăn, nếu có người quấy rầy chúng nó khi đang ăn cơm lập tức sẽ bị ngộ nhận là đang tranh đoạt đồ ăn. Lúc đó chúng nó sẽ có động tác công kích.”
Nữ sinh nhỏ nghe vậy hoảng sợ, nhanh chóng thu lại tay mình.
Chính là cô vẫn lưu luyến với cảm giác trên lông của Hứa Kiệt, do dự một lúc mới hỏi: “Cơ mà chị mới vuốt ve nửa ngày, meo meo cũng không có tấn công, Fujimoto-kun có thể nhớ nhầm hay không?”
Nhóc béo nghe vậy ưỡn ngực ngẩng đầu vô cùng kiêu ngạo nói: “Ba ba em chính là thú y giỏi nhất trong quận, những điều ông nói khẳng định sẽ không sai”
Nói xong cậu lại cúi đầu nhìn Hứa Kiệt chỉ lo ăn có, vuốt cằm suy nghĩ một hồi mới nói: “Mới nảy con mèo này không tấn công chị, kia có thể do chị may mắn, gặp được một con mèo tính tình tốt. Nhưng những tình huống như vậy chỉ là số ít, đa số chó mèo vẫn có tính bảo vệ thức ăn, chị không thể trông cậy vào việc tất cả chó mèo đều có tính tình tốt, cho nên động tác vừa rồi, về sau vẫn không nên làm”
Trong lúc vị béo múp kia đang thuyết giáo, Hứa Kiệt đã ăn ngấu nghiến hết toàn bộ cá thu đao chiên, trên mặt đất bóng loáng chỉ còn chừa lại một bộ xương cá mà cậu không thể ăn vào.
Hứa Kiệt ăn uống no đủ không ngừng dùng lưỡi liếʍ láp chân trước của mình, sau đó lại dùng móng vuốt chà lao bên miệng mình, nguyên nhân làm vậy để dầu mỡ dính trên râu rửa sạch xuống.
Nữ sinh nhỏ ngồi xổm trên mặt đất thấy thế hai mắt lập tức tỏa sáng, nhịn không được lại muốn vươn tay sờ sờ Hứa Kiệt.
Mà ngóc béo múp mới nãy còn lời lẽ rất hùng hồn lúc này lại không mở miệng ngăn cản, bởi vì nhìn bộ dáng manh manh của meo meo kia, cậu cũng rất muốn động thủ.