Những Người Không Yêu Cô Đều Sẽ Chết

Chương 15: Lừa dối

Chương 15: Lừa dối

Mẹ nó Tống Diêu cảm thấy mình bị trúng tà rồi, vừa rồi vưu vật tuyệt sắc Babi tinh cũng không gợi dậy nổi hứng thú của gã. Bây giờ, chỉ có một cây củi trước mặt thế mà trong đầu của gã toàn là du͙© vọиɠ điên cuồng muốn cởϊ qυầи áo của cô ấy tàn nhẫn cᏂị©Ꮒ một trận.

Nhậm Tiểu Nguyệt không hay biết người đàn ông trước mặt này đang có hoạt động nội tâm khủng bố như vậy, cô còn rất nghiêm túc trả lời gã.

“Có phải ngài đọc tiểu thuyết quá nhiều không? Trong hiện thực làm gì có Huyền môn và cổ thuật Miêu Cương?”

Nhậm Tiểu Nguyệt cũng cảm thấy có chút buồn cười, thì ra kẻ có tiền cũng đọc tiểu thuyết internet hơn nữa còn tin là thật, chẳng lẽ bệnh trung nhị còn chưa chữa khỏi?

Tống Diêu không nói, gã phát hiện ra bản thân mình càng kháng cự loại cảm giác động tâm này thì sẽ cảm nhận được sự thống khổ do máu nóng sôi trào đến nứt toạc.

Chuyện này thật sự không bình thường.

Trên người cô gái này tuyệt đối có bí mật, gã tin tưởng rằng từ khi mình sinh chưa từng thích loại hình như thế này, chỉ là bây giờ khi thấy cô ấy thì trong lòng Tống Diêu tràn ngập nhu tình hận không thể ôm người ta một chút.

Nhưng vào lúc này, cửa ở tầng một được đẩy ra, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo mang theo một cậu bé bước vào.

Hình như là người thuê mình? Nhậm Tiểu Nguyệt hoài nghi.

“Là…Là giáo viên dạy kèm sao?”

Người mẹ đơn thân thật trang điểm quá ưu nhã, dáng người cũng tốt khiến người khác không nhìn ra đây là người đã từng sinh con, mẹ đơn thân có chút tò mò liếc mắt nhìn mỹ nam cực phẩm đang ngồi trên ghế sô pha, rồi lại liếc nhìn cô gái trẻ cực kỳ bình thường đang ngồi gần đó.

Hình như bọn họ đang nói chuyện với nhau?

Nhậm Tiểu Nguyệt nhanh chóng đứng lên đón.

“Chào ngài, em là gia sư Nhậm Tiểu Nguyệt.”

“Ah, được, đi lên với tôi đi.”

Lâm phu nhân lôi kéo con trai mình, rồi lại quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi trên sô pha. Người đàn ông có khuôn mặt tuấn mỹ như thần nhìn về phía này cười như không cười, khiến một người phụ nữ đã kết hôn hơn ba mươi tuổi như Lâm phu nhân cũng không nhịn được mà đỏ mặt.

Nhậm Tiểu Nguyệt đi theo sau lưng Lâm phu nhân, cô giữ im lặng thì nghe được người thuê đè thấp giọng hỏi, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới nghe được.

“Em quen biết người kia à?”

“Không quen biết, khi nãy người ta mượn cục sạc của em, nhưng em không mang nên anh ta mới nói chuyện với em vài câu.”

Nhậm Tiểu Nguyệt thành thật lắc đầu.

“Vậy hả…”

Lâm phu nhân như đang suy nghĩ cái gì đó, sau khi lấy xoát thẻ thì bỗng nhiên nhét chìa khóa vào tay Nhậm Tiểu Nguyệt rồi nói:

“Em mang Tiểu Bảo lên trước đi, chị đi cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ.”

“Ah, được.”

Nhậm Tiểu Nguyệt tiếp nhận tay cậu bé, cô cầm chìa khóe nhìn theo Lâm phu nhân đi vào thang và cảm thấy có chút không khỏe.

Chị ấy cũng quá tin tưởng mình nhỉ?

Nhưng mà nghĩ đến việc ở đây bất cứ tầng nào cũng trang bị camera thì cho dù mình có muốn lừa bán con nhà người ta cũng vô dụng.

Nhậm Tiểu Nguyệt nghĩ nghĩ rồi lại cúi đầu nhìn cậu bé mà mình đang nắm tay, con nít bảy tám tuổi thông thường đang ở độ tuổi gà bay chó sủa, nhưng mà nhìn đối phương có vẻ rất ngoan ngoãn.

“Chào em, bạn nhỏ, từ nay chị sẽ là giáo viên dạy kèm của em nha.”

Cậu bé lộ ra một nụ cười ngượng ngùng với Nhậm Tiểu Nguyệt.

“Chào chị.”

Giọng nói dễ thương này khiến lòng của Nhậm Tiểu Nguyệt mềm nhũn.

“Mẹ em không ở đây, em có sợ không?”

Cậu bé lắc đầu.

“Em không sợ, em biết mẹ em đi tìm chú ở dưới lầu khi nãy, mẹ e thích những chú đẹp trai.”

Nhậm Tiểu Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó nhịn không được mà bật cười.

Được rồi, thì ra là thế, đây là nhờ mình trông con rồi đi tìm người đàn ông kia.

Cùng lúc đó.

“Ai nói với cô tôi muốn thứ này?”

Đôi mắt đào hoa của Tống Diêu nheo lại, gã cảm thấy có chút buồn cười.

“Là…Giáo viên dạy thêm vừa rồi nói với tôi.”

Mặt của Lâm phu nhân đỏ bừng chỉ cảm thấy mình đã ném hết mặt mũi rồi.

“Thật ngượng ngùng, bởi vì cô ấy nói ngài không có cục sạc nên đã mượn…”

Tống Diêu cười khẽ:

“Phòng của tôi ở tầng hai tám, cô nói xem tôi có cần bỏ gần tìm xa đi mượn một cái cục sạc không?”

Tầng hai tám?

Lâm phu nhân chấn động, căn hộ này được chồng trước phân cho. Khi chọn phòng có nghe người ta nói, những căn hộ này được làm theo kiểu “nhà vua”, năm tầng ở đỉnh đều được thông tường, không giống căn nhà hai trăm mét vuông của mình, của bọn họ đều là bốn trăm mét vuông, có cửa sổ sát đất, giá cả trực tiếp tăng lên ít nhất là hai ngàn vạn.

Địa vị của người này tuyệt đối không nhỏ.

“Xin, xin lỗi, là tôi bị người khác lừa. Cô gái kia vừa mới nhận lời đến làm gia sư, không nghĩ đến tâm tư của đối phương lại không sạch sẽ như vậy…”

Lâm phu nhân sợ đắc tội đối phương, trong lúc nhất thời hận không thể đổ toàn bộ trách nhiệm lên người Nhậm Tiểu Nguyệt.

Tống Diêu hơi mỉm cười, không hề phản ứng Lâm phu nhân.

Gã rất tin tưởng, cô gái vừa trốn đi giống như con chuột nhỏ, không thèm nói chuyện với mình rất nhanh sẽ bị người thuê sa thải.

Nhìn bộ dáng người phụ nữ tức giận xông vào thang máy, Tống Diêu không nhịn được mà nghĩ:

Nếu lát nữa cô ấy khóc thì mình nên dỗ dành cô ấy như thế nào nhỉ?