Chương 6: Buồn bã
Trận bóng còn chưa kết thúc mà Nhậm Tiểu Nguyệt đã rời khỏi đây vì xuýt nữa bị tầm mắt ghen ghét của các sinh viên nữ đốt thành tro.
Tất cả mọi người đều đang nghĩ, Lộ Tư Uẩn điên rồi sao?
Người theo đuổi nam thần khoa thể thao của các cô giống như cá diếc dưới sông, không thể hiểu được tại sao lại đi tán tỉnh một sinh viên nữ nhìn qua rất bình thường như vậy?
Tâm Nhậm Tiểu Nguyệt loạn như ma, Hạ Mông bởi vì đã ném mặt mũi đi rồi nên trước khi đi còn hơi tức giận nói:
“Lộ Tư Uẩn bị bệnh tâm thần đúng không!”
Đối với Hạ Mông mà nói, người được chọn không phải là mình mà là Nhậm Tiểu Nguyệt bình thường đến cực điểm vẫn luôn theo sau lưng, thật khiến cô ấy không thể nào tiếp thu nổi.
Nếu là những sinh viên nữ sinh đẹp khác thì không tính, nhưng tại sao lại là Nhậm Tiểu Nguyệt?
Nói khó nghe một chút, đây là một con vịt con xấu xí.
“Vịt con xấu xí” cô độc đi trên đường, cô vừa sợ hãi vừa khổ sở.
Trong đầu Nhậm Tiểu Nguyệt hiện lên những nam chính vừa đẹp trai vừa ác liệt trong tiểu thuyết mà mình đã đọc, khi đùa giỡn với người khác hoặc giận dỗi với nữ chính thì sẽ cố ý đi trêu đùa pháo hôi.
Chẳng lẽ Lộ Tư Uẩn cũng là loại người như thế này sao?
Không nên trách nội tâm của Nhậm Tiểu Nguyệt âm u, rốt cuộc sinh hoạt bình thường nhiều năm như vậy, chưa có một chàng trai nào đối tốt với cô, thái độ đối với vận đào hoa của Nhậm Tiểu Nguyệt trước sau đều là bi quan.
Nhậm Tiểu Nguyệt cảm thấy bản thân mình cũng rất yếu đuối, khi Lộ Tư Uẩn muốn biết tên của cô thì Nhậm Tiểu Nguyệt vẫn nói mà không phải là xoay người chạy.
Khi đi ngang qua phố ăn vặt, vì muốn giảm bớt tâm trạng khó chịu nên Nhậm Tiểu Nguyệt đã chạy đến cửa hàng kem để mua một cây kem ốc quế thật to.
Trên cây kem có rất nhiều hồ đào, dâu tây được trang trí trên lớp kem sữa bò, chỉ cần cắn một miếng là lớp kem tan ra lập tức vuốt phẳng mọi lo âu trong lòng cô gái trẻ.
Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.
Vì vùi đầu vào ăn nên Nhậm Tiểu Nguyệt không chú ý đến bước ngoặt phía trước, có một đám người đang đi xuống tầng một, trong tay những người đó đều đang khiêng các loại thiết bị nhϊếp ảnh.
“Lão nhị, cậu cẩn thận một chút đây là ống kính siêu Tele Zeiss, anh Ninh nói chỉ thuê không bán, mà ngã là cậu phải bồi thường đấy.”
“Má, chân giá này cũng quá nặng rồi.”
Một người khác quay đầu lại nói nên không nhìn đường.
“Ai đổi với tôi đi…Á!”
“A!”
Kem ốc quế lạch cạch rơi xuống đất.
Giá ba chân cũng lăn xuống sàn nhà theo.
“Má nó, có nhìn đường không vậy?”
Một sinh viên nhìn thấy Nhậm Tiểu Nguyệt bình thường lại nhỏ gầy trước mặt nhịn không được chửi ầm lên.
“Mẹ nó, cô không có mắt nhìn đường à!”
Nhậm Tiểu Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt hung dữ của đối phương thì rất ủy khuất.
“Các cậu dọn đồ cũng có nhìn đường đâu.”
“Để tôi nhìn một chút xem ống kính có bị làm sao không, mấy chục vạn đấy.”
Sinh viên nam ngồi xổm xuống rồi xách chân giá ba chân lên, lại phiền chán liếc mắt nhìn cô một cái.
“Thật là xui xẻo.”
Nghe thấy mấy chục vạn thì ngay lập tức Nhậm Tiểu Nguyệt không dám cử động một chút nào.
Má ơi đây là đi giựt tiền đúng không?
“Lão nhị, đừng kích động như vậy, cậu dọa sợ người ta rồi kia. Ống kính không sao thì thôi.”
Sinh viên nam cao hơn bên cạnh khuyên nhủ.
“Không phải cậu thường xuyên nói câu lạc bộ của chúng ta không có con gái sao? Với thái độ này của cậu thì có đàn em nào dám gia nhập chứ?”
“Má, câu lạc bộ nhϊếp ảnh cũng đâu cần có thêm con gái…”
Sinh viên chỉ mở miệng đã chửi trợn trắng mắt liếc bạn mình một cái, rồi lại vi diệu quét mắt nhìn Nhậm Tiểu Nguyệt.
“Cô chưa vào câu lạc bộ nào đúng không.”
Nhậm Tiểu Nguyệt siết chặt nắm đấm cũng cho sinh viên nam một cái cười lạnh.
“Xin lỗi, người khác cũng không có hứng thú với câu lạc bộ của anh.”
Nhậm Tiểu Nguyệt cũng khinh thường nhìn lại sinh viên nam có mặt mọc đầy mụn.
Sinh viên kia rất bình thường mà tại sao lại tự tin như vậy.
Nhưng lúc này, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên người Nhậm Tiểu Nguyệt.
Đầu tiên Nhậm Tiểu Nguyệt ngạc nhiên trước đường cong của thân xe rồi lại nhìn đến logo, là Porsche.
“Đang cãi nhau cái gì vậy, A Hằng?”
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống lộ ra một khuôn mặt yêu nghiệt như tiên giáng trần.
Ánh mắt kia vừa nhẹ vừa đạm nhiên giống như tiên tử mới xuất thế không để ý đến những chuyện phàm tục.
“Anh Ninh!”
Sinh viên nam có vóc dáng cao ngay lập tức đứng thẳng lên trả lời trước người vừa cãi nhau với Nhậm Tiểu Nguyệt.
“Không có chuyện gì, em và lão nhị đang dọn thiết bị không khéo đυ.ng phải người khác, anh không cần nhọc lòng.”
“Lão đại yên tâm, thiết bị vẫn an toàn không có việc gì!”
Sinh viên nam có mặt toàn mụn cũng không dám lỗ mãng nữa, cũng không rảnh cãi nhau với Nhậm Tiểu Nguyệt, vội vàng thể hiện với kim chủ lớn nhất câu lạc bộ là truyền thuyết ẩn mình trong trường học, vỗ ngực tranh công trước mặt Vệ Ninh.