Mặt đường mới đó đã vắng tanh, thỉnh thoảng nàng bắt gặp vài ba chiếc xe lôi đi ngược hướng, cũng như nàng vội vã chạy mưa.
Gió bắt đầu thổi lớn, nhìn chú xe lôi đạp thấy mà thương, ấy mà vẫn không kịp, tấm lưng chú có chút ẩm ướt, đó không phải là mồ hôi, mà chính là nước mưa đấy.
Nàng chẳng thấy gì trong bầu trời đen kịt kia, chỉ khi nghe thấy âm thanh hạt mưa mành to nhỏ rơi xuống mái vòm, nàng mới hay rằng trời đổ mưa. Cơn mưa này lạ thật.
Chạy được một lúc thì đầu xe có hơi rung lắc, tiếp theo là tiếng thốt của chú xe lôi: "Trời ơi, xúc sên rồi!" Sẵn trớn, chú cho xe dừng ở bên lề. Sau một hồi kiểm tra, đúng thật dây sên đã bị đứt.
Nếu xúc thì còn cơ may gắn lại, đằng này bị đứt làm hai đoạn, xem ra chẳng còn cách nào khác ngoài dắt bộ rồi. Thiệt tình, xui không biết để đâu cho hết!
Chú vuốt mắt, gương mặt khắc khổ chợt thêm nhăn nheo: " Dây sên đứt rồi, từ đây tôi đẩy xe về hiệu kim hoàng chắc hơi lâu. Cảm phiền cô chịu khó nghen cô."
Đoan ậm ừ rồi cũng gật đầu. Đành vậy, cũng may cơn mưa không quá lớn, chiếc xe của nàng không khó để di chuyển trên đường, một phút lơ đãng mắt nàng quét qua con hẻm tối, ngẫu nhiên trên đỉnh đầu xoẹt ngang một tia sét, mắt nhìn không lầm, dường như có ai đang đứng đó nhìn nàng, sau tia sét thứ hai không có gì ngoài một khoảng trống không.
"Xe bị sao đó ông anh?"
Đoan hoàn hồn, đưa mắt về trước, thì ra là một chiếc xe lôi khác, bọn họ hình như đang cùng nhau thảo luận điều gì đó, một lúc sau chú xe lôi đưa người đàn ông nọ đi tới chổ nàng. Chú nói với nàng với gương mặt mừng rỡ: "Hên quá cô ơi, hông mấy cô qua xe chú này về nhà cho nhanh cô. "
Điều này phải nói là hợp tình hợp lí vô cùng, Đoan chẳng có lí do gì mà không đồng ý cả. Nàng đưa cho chú tám đồng bạc rồi cũng theo người đàn ông nọ lên xe. Muộn lắm rồi, nàng chỉ mong về nhà cho thật mau, chuẩn bị đồ đạt, mai còn phải lên nhà thương thật sớm.
"Ở khúc đó hay bị xúc sên với lủng bánh xe lắm."
Đoan nhướng mày hướng về bóng lưng của người đàn ông nọ, vừa rồi mãi tính toán đôi ba chuyện linh tinh, thú thật không nghe rõ ràng cho lắm. Nàng hỏi lại: "Dạ chú?"
Người đàn ông nọ hơi ngước nhìn trời, rồi tiếp tục quan sát mặt đường cái. Ông vừa đạp vừa ôn tồn giải thích: "Cỡ này xe chạy ngang khúc đó đêm hôm hay gặp sự cố lắm. Cô sau này có đi thì dặn người ta né cái đường đó ra, thân gái một mình, rủi gặp trộm cướp thì nguy hiểm lắm cô."
"Ơ..."
Người đàn ông nọ không nói không rằng đột ngột tăng tốc độ. Đoan phải dùng cả hai tay bám khư khư vào lườn xe mới có thể bảo toàn tánh mạng. Nàng thốt: "Chú! Dừng lại! Dừng lại cho tôi!"
Người đàn ông nọ liền bóp thắng, dừng ngay lập tức. Đừng tưởng gã dừng vì lệnh của Đoan, sở dĩ gã dừng chính là đã đến nơi muốn đến.
Nơi này xung quanh đều được cây tre bao bọc, lớp tre già cằn cỗi, hàng ngàn thân tre lớn chen chúc đan xen trên mảnh đất rộng mà lân cận chẳng có lấy một căn nhà nhỏ.
Đoan không cần nghĩ, một đạp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh về phía lối vào vừa nãy, xui thay trời mưa ướt đất hóa bùn lầy, nàng chạy chưa bao xa liền trượt một đường dài trên mặt đất. Đầu nàng ngay sau đó truyền tới cảm giác tét thịt tét da, nàng đau quá.
Gã đàn ông một tay nắm tóc nàng kéo lê, đi sâu vào khu rừng tre, cảm thấy hài lòng với khoảng cách này, gã mới chịu buông tha. Chưa hết, gã cường bạo vung chân, đá liên tiếp vào bụng Đoan không biết là bao nhiêu cái, gã khom lưng nhặt chiếc túi xách mà trước đó Đoan đã đánh rơi, miệng gã lầm bầm: "Chạy! Mày chạy đâu cho thoát."
Sau khi lục lọi được tất số tiền mặt trong túi Đoan, gã liền hừ hạnh, ngồi xuống bên cạnh Đoan rồi dùng lực bóp má nàng, bắt nàng phải nhìn thẳng vào mắt gã.
"Tao thấy mày từ nhà thương thằng Pháp bước ra, mày là đầy tớ của nhà giàu mà? Tại sao chỉ có bây nhiêu tiền thôi hả? Má nó!" Gã tức giận, đay nghiến chiếc túi xách được làm bằng vải thô dưới gót chân. Dù gì cũng đã lên kế hoặch hoàn hảo như vậy, thế mà thu lợi chẳng được bao nhiêu mới tức chứ!
Nghĩ tới điều gì đó, mắt gã chợt sắc bén hơn hẳn, thái độ cũng tốt hơn nhiều,. Gã hạ giọng: "Cô em cũng đẹp gái đó chứ."
Đoan không ngốc, ý đồ đồϊ ҍạϊ của hắn nàng nhìn thấy lồ lộ ngoài da kia kìa nhưng lần này nàng chạy không thoát nữa rồi.
Có lẽ gã nhận ra ý định chống đối của Đoan, nên gã ngày càng mạnh tay hơn nhiều. Từ đây, gã bắt trớn kéo Đoan đến gần thân tre to nhất, không chần chừ mà đá đầu nàng va vào góc tre, từ trên đỉnh đầu rất nhanh chảy xuống dòng máu đỏ, trông nàng như thế này khiến gã càng thêm thích thú. Một tay gã giữ đầu Đoan, tay còn lại bắt đầu cởi bỏ sợi dây nịch trên thắt lưng.
Nàng thua rồi, tay chân nàng bủn rủn, đầu óc choáng váng đến buồn nôn, nàng có cảm giác rằng mình có thể chết đi bất kì lúc nào vậy.
Một nút, hai nút lại ba nút. Chiếc áo bà ba nàng mặt trên người đã bị gã dày vò cho biến dạng. Cuộc sống rực rỡ của nàng không thể cứ thế mà chấm dứt được, biết bao chuyện vẫn còn đang dỡ kia, nàng còn chưa chạm được vào "Ánh sáng" nữa cơ mà. Không thể! Nàng không cam tâm!
"Là ai cũng được, làm ơn cứu tôi!"
Gã đàn ông thấy lạ, hắn ngoái đầu nhìn phía sau, chẳng có thứ gì đằng sau hắn ngoài màn đêm đen đặc kia. Khoái chí gã khinh bỉ nhếch môi: "Ai cứu mày? Ở nơi này thì chỉ có quỷ thôi con ạ."
Gã nói xong lại hào hứng hỏi thêm: " À à... hay mày muốn tao cho mày thành quỷ luôn không?" Nhân lúc đó gã đã rút ngay con dao nhọn hoắc, ánh kim loại sáng chói trong đêm đang ve vuốt trước ngực Đoan.
Đoan khóc, đúng vậy, nàng đang khóc vì sợ hãi. Khi mà nỗi sợ đi quá giới hạn của con người thì khi ấy, con người ta chẳng thiết tha điều gì nữa. Nàng nhìn vào khoảng không, nơi xuất hiện một chiếc bóng đen, dưới nhành tre rũ rượi, nàng thừa biết đó là thứ gì, bóng đen nọ đã ở nơi đó khá lâu, không làm gì cả, chỉ đinh ninh hướng về nàng.
Đoan ngước mắt nhìn trời, hạt mưa hòa lẫn vào nước mắt, không ai có thể nhìn thấy nàng bi ai đến nhường nào. Nàng cũng nhìn về hướng đó, khẩn thiết vọng về bóng đen nọ: "Làm ơn, cứu tôi với, là gì cũng được, muốn tôi làm gì cũng được."
Bàn tay thô ráp chạy xuống vòng eo phẳng lì rồi dừng lại. Gã mạnh tay bóp nghẹt cạnh hàm Đoan, nghiến răng kêu răng rắc: "Mày lại nói khùng nói điên gì rồi? Ở nơi quái này thì chỉ có quỷ mới cứu được mày thôi!"
Chó sủa hai hồi, tiếp theo là tiếng thét nhói đến xé ruột xé gan của gã.
Không biết con chó hoang này từ đâu xông vào người gã, kéo gã lăng nhiều vòng trên mặt đất. Nó điên cuồng cắn xé, áo gã rách ngay một mảng lớn, máu cũng chảy rất nhiều.
Đoan biết đã đến lúc mình phải làm gì rồi, nàng liều mạng bỏ chạy, cho dù chân có đạp phải miểng sành hay đá nhọn nàng cũng chẳng hề thấy đau, chỉ cần nàng an toàn thoát khỏi đó, thì nỗi đau xác thân tầm thường này có sá chi.
Mưa ngày càng nặng hạt, sấm chớp nhiều hơn, nàng chạy dưới cơn mưa ấy không biết mệt mỏi là gì, mặc cho tia sét trên đỉnh đầu có đang nhắm vào nàng biết bao nhiêu lần cũng chẳng khiến nàng hoảng sợ được nữa.
Băng qua biết bao đoạn đường, thật tình nàng cũng chẳng hay biết, tới khi nàng phát giác thì chân đã bước lên bật thềm ở phía sau hiệu kim hoàng.
Sực nhớ, nàng vội quay đầu, vừa lúc sấm chớp chạy ngang, soi cả bầu trời sáng rực, bóng người đen cũng theo đó mà hiện lên, nó đang nhìn nàng.
Đôi chân nàng lúc này mới hóa nhũn, nàng quỵ xuống mặt sàn, tấm thân đập vào ô cửa gỗ phát lên một tiếng to, không lâu sau đó cả dãy nhà dưới lập tức sáng đèn.
Nhiều tiếng hô hoảng là những gì cuối cùng mà ý thức nàng có thể lưu lại trước khi nàng lâm vào hôn mê.
Lại là mùi dầu gió à? Sao mà nàng ghét cái mùi này quá đi.
Như một thói quen, nàng mở mắt. Tựa mới vừa tỉnh lại sau một cơn ác mộng thật dài. Xem ra không phải là ác mộng rồi, trước mắt nàng là tất cả nhân công tại dãy phòng này đang có mặt trong căn phòng nhỏ bé của nàng, thậm chí một số còn đứng ngoài hành lan hóng vào bên trong.
Thấy nàng tỉnh, ai nấy đều nhẹ lòng mà cảm thán. Nhiều giọng nói bắt đầu chen chúc "Có sao không cô?","Khỏe chưa cô?", "Đi đâu mà mình mẩy máu me dữ thần vậy?"
Lúc này chị gái ngồi ngay cạnh Đoan giơ tay, xung quanh nàng ngay tức khắc chẳng có lấy một tiếng ồn. Chị tên Chinh, chị là người quản lý dãy nhà nhân công nữ nên mọi người hết sức nể nang cũng phải.
Chị Chinh nhẹ giọng hỏi: "Em thấy trong người sao rồi? Làm gì mà xảy ra nôi nổi này dữ vậy em?"
Đoan nhìn chị Chinh, nhớ lại chỉ mới đây thôi mình đã từng trải qua những gì, mắt nàng đột nhiên cay xè. Lần đầu tiên ở trước mặt đám đông nàng rơi lệ, thật tình không mong muốn chút nào. Nàng nói trong tiếng nấc: "Em gặp cướp... phải liều mạng lắm mới chạy thoát được..." Nói đến đây thôi, nàng không nói tiếp được nữa. Phải đợi một hồi nàng mới có thể ổn định nói ra hết đầu đuôi ngọn ngành.
Chị Chinh lắc đầu thở dài, chị nhẹ vỗ vào tay nàng coi như an ủi. Chị lướt qua mọi người, sau, chị nhìn nàng rồi gật đầu: "Bây giờ em nghỉ ngơi đi, ngày mai chị nói với chú Bảy gọi người khác vào nhà thương thay em ít hôm." Chị thở dài, chỉ vào đôi chân được băng một cuộn vải dày: "Chứ chân cẳng như vầy làm sao mà đi được."
"Xong chuyện rồi, mọi người đâu về phòng nấy đi, cho em nó nghỉ ngơi." Chị Chinh phất tay, ra hiệu cho bọn họ giải tán.
Mắt thấy Chinh cũng đang chuẩn bị trở về phòng, Đoan liền nhanh miệng gọi theo chị: "Chị Chinh ở lại ngủ với em một đêm được không? Em sợ quá hà chị ơi."
Chị Chinh đương nhiên sẽ đồng ý. Ai cũng nghĩ Đoan vì cướp hành hung mà ám ảnh, sai, sai lầm hoàn toàn, thứ làm nàng ám ảnh đó là lời hứa của chính nàng.