Đấu La Chi Ngôn Linh Pháp Tắc

Chương 3. Tiểu loli

Trong thế gia ở Tinh La đế quốc, khi một đứa bé bước vào thế giới này sẽ phải đối mặt với tầng tầng lớp lớp nguy cơ ngay từ khi mới sinh ra, sau lưng ấm áp cất giấu đầy gai nhọn.

"Tỷ tỷ..... Ưm, ôm, ôm một cái ~" Một cô bé 3 tuổi kéo chiếc váy hoa của một cô bé ước chừng 9 tuổi, làm nũng nói.

Cô bé lớn hơn lắc đầu bất đắc dĩ, "Trúc Thanh ~ em quá nặng, chị không thể ôm được nữa!"

"Hừ, mới... Mới sẽ không đâu!" Cô bé cũng chính là con gái của một thế gia ở Tinh La đế quốc, Chu Trúc Thanh thở phì phì nói, sau đó đặt mông ngồi xuống đất, rất có tư thế nếu chị không ôm em em sẽ không đứng dậy.

Chu Trúc Vân thở dài, vận dụng hồn lực cố hết sức bế Chu Trúc Thanh lên, "Được rồi, được rồi, chị ôm em là được chứ gì. Ngồi dưới đất dơ muốn chết!"

Hai chị em ngọt ngọt ngào ngào không ngờ 5 năm sau hai người sẽ lưu lạc đến nông nỗi kiếm rút lỗ trương, tình cảm tốt đẹp giữa cả hai chỉ có thể phong ấn trong lọ ký ức, không bao giờ có thể mở ra được nữa.

Trong Tinh La đại sâm lâm, cô gái tê liệt ngã xuống trên xe ngựa khó có thể tin mà nhìn người tỷ tỷ hơn mình 6 tuổi, người tỷ tỷ nàng vẫn luôn tín nhiệm ỷ lại, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi như mưa.

"Vì sao? Tỷ tỷ."

"Trúc Thanh, theo như quy tắc của đế quốc chúng ta, chỉ có người thừa kế mới có thể tồn tại, hồn lực bẩm sinh của ta và ngươi không phân cao thấp... Ta không muốn chết, so với ta và ngươi chiến đấu với nhau cho đến chết trong vài năm tới, không bằng hiện tại ngươi rời đi nơi này, từ giờ trở đi, sống hay chết... Mặc cho số phận."

Chu Trúc Thanh, người luôn tin tưởng tỷ tỷ mình, không ngờ lại bị tỷ tỷ làm cho sững sờ, nhất thời khiến nàng cảm thấy rất bi thương. Tác dụng của mê dược vẫn chưa hết hẳn, cả người Chu Trúc Thanh yếu ớt dựa vào thành xe ngựa, ngây ngô non nớt trên mặt nhìn không ra một chút tinh thần phấn chấn nào.

"Em cho rằng chúng ta khác nhau, khi còn nhỏ chúng ta rất hòa thuận, chị thường thường ôm em..."

"Buồn cười! Cũng chỉ là lừa gạt ngươi thôi, ngươi vậy mà tinh tưởng ở Chu gia sẽ có tình người sao?" Chu Trúc Vân lớn tiếng đánh gãy hồi ức của nàng, che mặt giãy giụa như để thuyết phục bản thân rằng tất cả những gì mình làm đều là đúng.

"Cho nên, chị muốn làm như thế nào, tỷ tỷ." Nhấn mạnh hai chữ tỷ tỷ, như đang cười nhạo sự ngây thơ của mình.

Đáng lẽ nàng nên sớm hiểu rõ đạo lý bà vυ' đã nhắc nhở nhưng nàng một mực gạt đi những lời dặn dò của bà, và giờ đây nàng phải nếm trái đắng.

Tinh La đại sâm lâm có rất nhiều hồn thú, nguy hiểm tứ phía, không gì có thể đảm bảo rằng nhóm lính đánh thuê đi vào sẽ bình an vô sự, huống chi là một cô bé 8 tuổi.

"Ném nó vào đi!" Chu Trúc Vân tùy tiện bâng quơ nhẹ nhàng phân phó một câu, xoay người nói với Chu Trúc Thanh: "Sống chết phụ thuộc vào số mệnh của ngươi, nếu ngươi sống sót..." Có lẽ người chết sẽ là ta.

Chu Trúc Vân không nói với nàng những lời còn lại, siết chặt nắm tay xoay người lên xe ngựa, càng đi càng xa.

Chu Trúc Thanh nhìn khu rừng lạnh lẽo tối tăm trước mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo, trên đời này không có người đáng tin!

"Nhị tiểu thư, xin lỗi!" Thuộc hạ của Chu Trúc Vân hạ một đao đánh ngất nàng, khiêng nàng đi về phía trước mấy chục dặm, đột nhiên nghe thấy tiếng hổ gầm lớn, cuống quýt tùy tay ném cô bé xuống đất, vội vàng trở lại theo đường cũ, rời đi Tinh La đại sâm lâm.

Cô bé nằm trên bãi cỏ lạnh lẽo, cơ thể cuộn lại trong vô thức, như trẻ con còn trong bụng mẹ, bao quanh chính mình lại nàng mới có được chút cảm giác an toàn.

"Ha ha, tiểu Bạch, một lần nữa, Ngôn linh · Kết giới!" Một giọng nói cách đó không xa truyền đến, đó là một thiếu nữ 11 tuổi, người đó chính là Kỷ Vu đã du ngoạn đến tận đây.

Từ khi Kỷ Vu vô tình lấy được Hồn Hoàn đầu tiên trong rừng, liền kiêu ngạo kɧıêυ ҡɧí©ɧ các loại hồn thú quanh rừng, hầu hết các linh thú ở trung tâm đều rất mạnh, một số thích sống theo bầy đàn, Kỷ Vu không dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn chúng, nhưng linh thú ở bên ngoài không chỉ có ngốc, mà lực công kích vẫn nằm trong phạm vi Kỷ Vu có thể thừa nhận.

Dù sao nếu đánh không lại cô vẫn có thể chạy được, cho nên ngoài những vật dụng cần thiết, 3 năm qua Kỷ Vu đã ở trong rừng, đánh hồn thú, chữa thương cho hồn thú, tu luyện, cùng hồn thú đánh hồn thú đạt được Hồn Hoàn, hồn thú bên ngoài có chút năng lực đều bị cô bắt nạt.

Bây giờ, Kỷ Vu 11 tuổi đã là Hồn Tôn cấp 35, và còn hòa mình cùng tất cả hồn thú trong rừng.

Tuy rằng tính tình người này ác liệt, sau khi đánh ngườ... thú sẽ chữa thương cho thú, hơn nữa kỹ năng nướng thịt của cô lại khiến cho một ít hồn thú không liêm sỉ đi theo, chẳng hạn như Khiếu Thiên Hổ nhớ ăn mà không nhớ đánh này.

"Ngao ô ~ ngao ô ~" Yêm đói bụng, không thể di chuyển.

Khiếu Thiên Hổ nằm trên mặt đất, móng vuốt chọc vào kết giới, ngất đi năm giây, tỉnh lại chọc bên kia, lại ngất đi.

Bộ dáng không chịu ngoan ngoãn hợp tác khiến Kỷ Vu bất đắc dĩ không thôi, Khiếu Thiên Hổ mạnh mẽ lại nghe lời, thực sự là người bạn đồng hành đắc lực cho các nhà lữ hành rời nhà đi rèn luyện tu hành, chỉ là có chút tham ăn, Kỷ Vu phải thỏa mãn yêu cầu nhỏ này của nó.

Hai tiếng hổ gầm vang dội khiến Chu Trúc Thanh đột nhiên tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, xung quanh là những tán cây cao che khuất mặt trời, loáng thoáng có thể cảm nhận được độ ẩm không khí khác hẳn bình thường, đây là? Bên trong Tinh La đại sâm lâm?

Chu Trúc Thanh cười cười bi thương, tay chân nhỏ bé đỡ thân cây từ từ đứng dậy, lắc lắc cánh tay đã bị đầu ép đến tê mỏi, hung hăng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, đôi mắt bị dùng sức lau đến đỏ bừng.

Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, cô bé thận trọng bước từng bước một, bám chặt vào thân cây, hy vọng có thể tìm được một nơi an toàn có thể tạm thời che đậy.

Đột nhiên, một cơn gió thổi qua, mùi thịt nướng bốc lên, mang theo vị cay của thì là và ớt, mũi Chu Trúc Thanh khẽ giật giật, thơm quá ~

Bụng thầm thì kêu vài tiếng, mùi vị thịt nướng kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác cô bé, Chu Trúc Thanh khẽ cắn môi, cẩn thận đi tìm nơi phát ra mùi hương.

Chỉ thấy một con hổ lớn đang nằm trên bãi cỏ, một đôi mắt cực lớn thẳng tắp nhìn vào người đang nướng thịt, trên miệng treo một chất lỏng màu bạc.

Đầu tóc cô gái có chút tán loạn, trên mặt còn xám xịt, nhưng trên mặt cô lại nở một nụ cười tươi rói mà lúc này Chu Trúc Thanh không làm được, đứng ở bên cạnh chậm rì rì quay giá nướng.

Con hổ vỗ một chưởng thật mạnh xuống đất, tung lên một đám bụi, còn gầm lên với cô gái như đang thúc giục cô.

Chu Trúc Thanh bị con hổ làm cho sợ đến mức ôm đại thụ gần mình nhất run bần bật, ánh mắt nàng kinh ngạc nhìn về phía cô, người này vậy mà không sợ hổ, hơn nữa con hổ này còn nghe lời đến vậy?

Chu Trúc Thanh tập trung vào món thịt nướng trước mặt, bởi vì hồn lực chỉ mới cấp 10 nên vẫn chưa có được Hồn Hoàn, tính cảnh giác không thể so với Hồn Sư bình thường, không chú ý đến con lợn rừng vẫn luôn hung mãnh ở phía sau đang chạy về phía nàng.

Kỷ Vu cảnh giác nghe tiếng dã thú lui tới, tạm thời buông kẹp thịt nướng trong tay, ngẩng đầu nhìn lại, liếc mắt liền tiến vào một đôi mắt mực ngây thơ lấp lánh.

Đáng yêu quá ~ mình không phải lolicon, nhưng thật muốn ôm ấp hôn hít!

Cô bé mặc một chiếc váy hoa đơn bạc, vạt áo có dấu vết bị cành cây cắt qua, cực kỳ giống như một bé mèo con đang chịu đựng và xin đồ ăn.

Nhưng con lợn rừng không có gì nổi bật với cặp răng nanh to lớn phía sau trông cực kỳ chướng mắt, phá hỏng cả bức tranh đẹp đẽ, Kỷ Vu gợi lên một nụ cười nham hiểm, khiến cho đáy lòng Chu Trúc Thanh hoảng sợ, thân thể rụt rụt vào gốc cây.

"Ngôn linh · Kết giới!" Kỷ Vu lập tức thi triển Võ Hồn, dùng Hồn Kỹ số một, làm choáng váng con lợn rừng, sau đó rút dao găm bên hông, đâm vào cổ nó và chém mạnh.

Một kích mất mạng. Một con dã thú bình thường mà thôi, không đợi Kỷ Vu dùng Hồn Kỹ đã bị giải quyết chỉ với một đao, máu trong cổ họng dính trên người cô, càng hiện ra vẻ tà mị.

Chu Trúc Thanh bị hình ảnh này làm cho sợ đến mức thân thể run run, nhìn con heo to gấp năm lần mình ở phía sau, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

"Em gái, em không sao chứ?" Kỷ Vu thấy nàng một mình ở trong khu rừng này cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng dù sao cũng là chuyện riêng của người ta nên cô cũng không hỏi thêm.

Chu Trúc Thanh bất giác lùi lại một bước, xoa dịu nỗi sợ hãi, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, em không có việc gì."

Ọt ~

Bụng truyền đến một tiếng quỷ dị, khuôn mặt Chu Trúc Thanh đỏ bừng, quá mất mặt, bản thân đường đường là một cô gái thế gia, từ nhỏ không lo ăn mặc, hiện giờ lại...

"Phụt" Kỷ Vu không cẩn thận cười ra tiếng, nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng của nàng, nhấp nhấp môi thu ý cười.

Khiếu Thiên Hổ ở một bên không kiên nhẫn kêu ngao ngao vài tiếng, Chu Trúc Thanh chưa bao giờ nhìn thấy hổ khổng lồ nên lại run run sợ hãi.

Má ơi! Loli! Thật đáng yêu!

Kỷ Vu kiềm chế nội tâm mẹ hiền của mình, bí mật nắm lấy tay Chu Trúc Thanh, bước đến giá nướng thịt.

"Vừa lúc chị vẫn chưa ăn cơm, nếu không ngại thì chúng ta cùng ăn đi!"

Trong mắt cô chứa đầy chân thành, Chu Trúc Thanh vừa bị phản bội lại nhịn không được nương theo lực kéo của cô đi đến.

Thịt được nướng đang chảy mỡ xèo xèo, những miếng thịt lớn đa số đều đi vào dạ dày của Khiếu Thiên Hổ, còn dư lại một ít Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh chia nhau ăn, nhưng cũng đủ no bụng.

"No chưa?" Kỷ Vu đã nướng xong thịt được trữ đã săn vào mấy ngày hôm trước, thịt nướng được để sang một bên gói gọn gàng, ăn nốt miếng thịt cuối cùng.

Chu Trúc Thanh liếʍ liếʍ môi, gật gật đầu, "No rồi." Ánh mắt lại không tự chủ lướt qua gói thịt to Kỷ Vu đã gói, mang theo chút nghi hoặc, chẳng lẽ muốn giữ lại? Không phải thịt vừa nướng ăn ngon hơn sao?

Thấy nàng xoa bụng, có vẻ như đã no rồi, Kỷ Vu liền buông giá thịt xuống, vỗ vỗ tay đứng dậy, đem túi thị to kia đến trước mặt Khiếu Thiên Hổ, "Được rồi, mang đi cho vợ của ngươi đi!"

Nói xong liền thu dọn đồ nướng, Chu Trúc Thanh thấy cô bận bịu làm một mình, cắn môi nói: "Em giúp chị!"

Kỷ Vu cười cười với nàng, biết nàng ngượng ngùng, tri kỷ nói: "Được!"

"Ngao ô ~" Yêm còn chưa có ăn no đâu, sao ngươi dọn đồ vậy!

"Ngươi đã ăn một con trâu cộng thêm nửa cái đầu heo, còn muốn ăn à? Coi chừng Thúy Hoa không cần ngươi nữa! Mau về đi, ta đi đến sông bên cạnh tắm rửa một cái sẽ trở về ngay."

Kỷ Vu và Chu Trúc Thanh cùng dọn dẹp giá nướng.

"Phụt ~" Chu Trúc Thanh khi nghe đến cái tên Thúy Hoa này liền nhịn không được cười.

Kỷ Vu câu môi, nhẹ thở ra, tiểu nha đầu này cuối cùng cũng cười, từ lúc mới thấy thật câu nệ đến bây giờ đã có hơi chút thả lỏng, lòng đề phòng của Chu Trúc Thanh đối với Kỷ Vu đã giảm đi không ít chỉ vì một bữa ăn.

Thấy Kỷ Vu nhìn mình cười nhạt, Chu Trúc Thanh thu ý cười, nhưng tai nàng đã đỏ bừng, quá xấu hổ, dù sao thì nàng cũng chỉ là một cô bé 8 tuổi thôi.