Ngay sáng sớm hôm sau cả nhà Tạ gia ngoại trừ bà Tư đều ra chỗ ruộng hoang hái rau từ sớm tinh mơ, mọi người định hái trước khoảng chừng mười cân đem ra chợ bán thử, nếu có thể bán tốt thì lại hái bán tiếp. Bồng Bồng lặt sạch lá nhìn gần giống rau muống, mười cân để vào vừa một chiếc sọt, cha Tạ nhẹ nhàng vác lên lưng mang ra chợ bán. An Nhiên cố gắng dậy sớm dắt em trai sang nhà họ Tạ, nài nỉ xin đi theo:
“Con sẽ ngoan mà, sẽ không phá phách gì đâu.”
“ Đường lên thị trấn xa lắm bé Na, ở nhà đi con chú sẽ về nhanh thôi.” Cha Tạ Hương nhỏ giọng khuyên.
“Con đi chung được mà, con không sợ xa đâu.” An Nhiên lại thuyết phục, cô nhất định phải đi theo vì cô có kế hoạch khác không định để rau này bán ngoài chợ. Sau khi An Nhiên năn nỉ ỉ ôi một lúc lâu thì mới được đi theo. Mẹ Tạ đội cho An Nhiên một cái nón lá hơi cũ nhưng sạch sẽ và không bị hư hỏng chút nào, dặn dò :“Con phải nắm tay chú, không được đi theo người lạ, nếu mệt thì nói chú dắt về, con vừa hết bệnh không được ham chơi quá lại bị sốt thì khổ thân”
“Dạ con nhớ rồi ạ.”.
Để bé An ở nhà họ Tạ, An Nhiên theo cha Tạ Hương đi bộ lên thị trấn, chợ trên thị trấn hai ngày họp một lần, hôm nay đúng là ngày họp chợ. Hai chú cháu dắt tay nhau đi trên con đường mòn lên trấn, con đường này đi lên thị trấn gần hơn đường lớn một chút nhưng không có xe bò đi ngang để quá dang nên ít người chọn đường này, chỉ một ít người tiếc tiền xe mới chọn đi đường mòn. Cha Tạ Hương định dắt An Nhiên đi con đường lớn rồi đi xe bò nhưng An Nhiên từ chối, tiền xe một người là hai hào con nít một hào, đi vào trấn một chuyết bằng giá một cái bánh bao thịt lớn, chưa biết có kiếm được tiền hay không mà đã tốn tiền thì thật không tốt chút nào; đương nhiên là nói lí do này ra cha Tạ Hương chắc chắn không đồng ý nên An Nhiên lấy lý do giữ bí mật loại rau mới này để bán được lâu dài mới thuyết phục được cha Tạ Hương đi đường tắt.
Con đường tắt này còn có một điều tốt nữa là rất mát mẻ, hai bên đường đều là cây bụi hoặc cây cổ thụ cao cao, chim hót líu lo và nhảy nhót trên cành, An Nhiên nhìn cảnh vật liền cảm thấy vui thích, thiên nhiên tươi đẹp làm người ta khoan khoái thoải mái biết bao nhiêu, lúc còn ở thế giới kia ước mơ lớn nhất của An Nhiên là về quê ngoại xây một căn nhà lớn cho cha mẹ dưỡng lão, cô và em trai ngày nghỉ sẽ về thăm, thành phố xô bồ đông đúc là để mưu sinh, làng quê thanh mát là nơi cô trở về khi mệt mỏi, cô ngày đêm viết truyện chính là vì lý do này.
Đi bộ gần hai giờ thì đến thị trấn, đó là nhờ cha Tạ Hương thấy cô mệt là lại ôm An Nhiên lên đi một đoạn nên không mất thời gian nghỉ chân. Cổng vào thị trấn khá thô sơ, chỉ thu tiền xe bò, xe ngựa, người đi bộ thì không mất tiền vào trấn. Cha Tạ Hương dắt tay An Nhiên vào chợ, hai bên đường đều là các gian hàng mở sớm, thịt cá trứng rau đều có cả, cha Tạ Hương định chọn chỗ bày hàng thì An Nhiên kéo tay và nói : “Chú ơi, mình đừng bán ở ngoài như vậy, người ta thấy rau này lạ sẽ không mua đâu, con với chú đi vào quá ăn đi.”
“Quán ăn, người ta có chịu mua không con ?”
“Sẽ mua mà, đi thử đi chú, đi đi mà.”. Cha Tạ Hương nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, người dân bình thường nhìn món ăn lạ lẫm thường sẽ không mua, bây giờ tiền công một ngày cũng chỉ đủ mua một cân thịt lại thêm một cân rau cải ai sẽ phí tiền mua món rau xa lạ chứ, chi bằng đi vào quá ăn thử một chút.
Hai người bước vào quán ăn buôn bán tốt nhì trong trấn, đây cũng là ý của An Nhiên, quán tốt thất có thể sẽ có phần kiêu ngạo còn quán ăn Thanh Tâm này vì đứng thứ hai nên cần món mới hơn quán khác nhiều, đi lên được quán tốt nhất là chuyện vẻ vang và mang lại nhiều lợi nhuận. Bước vào quán, hai bồi bàn trong quán đang lau chùi bàn ghế, thấy có người đến một người cao gầy liền ra đón .
“ Hai người đến ăn sáng sao, mời vào mời vào.”
“Không phải, chúng tôi đến bán rau.”cha Tạ Hương trả lời.
Bồi bàn sắc mặt cũng không có biến xấu đi, cười cười nói “Rau của quán được đặt trước từ nơi khác rồi sẽ không mua lẻ đâu.”
An Nhiên liền hỏi : “Chủ quán có ở đây không vậy chú?”
“Không có, chủ quán vài ngày mới đến kiểm tra sổ sách một lần bây giờ ở quán lớn nhất là trưởng quầy.”
“Vậy chú vào hỏi trưởng quầy một chút, rau này xào lên ăn thanh mát, giòn thơm không ngán, lại là loại chưa ai bán chỉ mới có chúng con bán thôi, nếu quán chú bán thử sẽ rất hút khách, có lời đó”. Bồi bàn nghe vậy, thấy cũng có thể hỏi một chút, trưởng quầy mấy ngày nay đều đau đầu tìm món mới để vượt lên thành quán ăn hạng nhất, không được cũng không mất gì.
“Vậy được, hai người chờ chút tôi đi hỏi một tiếng.”
“Dạ được ạ” An nhiên đáp.
P/s:Nữ chính sắp có được món tiền đầu tiên rồi này các bác ơi, mới sáu chương đã có mị đúng là mẹ ruột rồi ahihi - Chủ bút : Vi