Thật ra, Lâm Hạ Sinh mới năm tuổi, ở thời đại này có thể bắt đầu học tập từ độ tuổi này vô cùng ít. Hắn có thể ngồi yên học số đếm, Lâm Vãn đã cảm thấy không tồi.
Không phải là học sinh xuất sắc, nhưng chịu ngồi yên học tập. Dù sao Lâm Vãn cảm thấy thời điểm mình năm tuổi không ngoan được như vậy.
Nhưng mà Trương Thu Yến lại cảm thấy không đủ, con trai nhà lão tam có thể nhận thức được nhiều chữ như vậy, hơn nữa nghe nói chương trình lớp 4 đã học xong, vậy mà thằng con nhà mình còn đang học số đếm.
Chênh lệch như vậy có phải hay không quá lớn?
Cô cảm thấy cả nhà lão tam không thành thật, khẳng định ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, không chịu dạy con mình học.
Vì thế vào buổi tối hỏi con trai nhà mình, ban ngày học tập như thế nào.
Lâm Hạ Sinh có chút ngốc, sờ sờ đầu nói ra trạng thái học tập của mình mấy bữa nay. Đều là anh Vãn Sinh dạy, dạy hắn đếm số, dạy hắn viết chữ.
Trương Thu Yến nghe được lời này liền tức điên, “Mẹ nói mà, khó trách con học chậm như vậy, thì ra là để cho một đứa con nít dạy học.”
Nhớ tới đậu phộng và đậu nành của mình, cô liền đau lòng, lập tức lôi kéo Lâm Hạ Sinh ra cửa.
Lâm Quốc Cường thấy vậy nhưng không đuổi theo đi cùng. Đối với những chuyện này, vẫn là nữ nhân ra mặt tốt hơn. Nếu nam nhân xuất đầu lộ diện, dễ dàng làm người ta nói nhàn thoại.
Cả nhà Lâm Quốc An đang chuẩn bị ngủ, thì nghe thấy Trương Thu Yến đang ở bên ngoài ồn ào.
Lưu Thắng Nam vẻ mặt không thể hiểu được nói, “Làm gì đây, không phải là hối hận, tới đòi lại đồ ăn?.”
“Muốn cũng vô dụng, anh đều ăn vô bụng cả rồi.” Lâm Quốc An nói.
Lưu Thắng Nam nhìn con trai nhà mình, Lâm Vãn buông tay, “Ăn sạch……” Bị ba hắn ăn hết rồi.
Lưu Thắng Nam bình tĩnh đi mở cửa, Trương Thu Yến đang đứng ở ngoài, những người khác trong nhà cũng ra tới.
“Có chuyện gì vậy, giờ này cả nhà chuẩn bị ngủ rồi.”
“Chuyện gì? Đương nhiên là có việc muốn hỏi em.” Trương Thu Yến xụ mặt nói.
Bà Lâm không cao hứng nói, “Vợ lão nhị, hơn nửa đêm rồi con còn làm ầm ĩ?”
Trương Thu Yến cả giận nói, “Con tìm nhà lão tam bọn họ có việc, ba mẹ hai người đi nghỉ ngơi trước đi.”
“Con ồn ào như vậy, người khác sao có thể nghỉ ngơi?” Ông Lâm cầm tẩu thuốc, bắt đầu hút thuốc.
Thấy người trong nhà như vậy, Trương Thu Yến cũng không dám lại lớn tiếng làm ầm ĩ, quay đầu lại nhìn Lưu Thắng Nam, “Chị nghe Hạ Sinh nhà chị nói, ngày thường em không dạy hắn, mà toàn để cho Vãn Sinh dạy?”
Lâm Vãn ở trong phòng nghe được lời này, liền sờ sờ trán. Thiếu chút nữa đã quên Hạ Sinh có thể nói ra mấy chuyện này. Đứa nhỏ này quá thành thật.
Lưu Thắng Nam cũng có chút chột dạ. Bất quá nàng da mặt dày, không dễ dàng đỏ mặt, mà thật đúng lý hợp tình nói, “Độ tuổi này, không thích hợp em dạy. Để Vãn Sinh dạy cũng giống nhau. Vãn Sinh nhà em chính là thiên tài.”
“Chị mặc kệ thiên tài hay không thiên tài, chị gửi Vãn Sinh cho em dạy, chính là coi trọng việc em biết dạy học, nhưng em lại để Vãn Sinh dạy học, chuyện này phải nói rõ ràng!”
Lâm Vãn cảm thấy chuyện này phải nói rõ, tránh gây hiểu lầm, chạy nhanh chạy cửa, “Nhị bá nương đừng hiểu lầm. Là như vầy, phương thức dạy học của mẹ cháu có chút đặc biệt, Hạ Sinh nghe không hiểu.”
“Sao lại nghe không hiểu, nếu nghiêm túc dạy học, sao có khả năng nghe không hiểu?”
Lâm Vãn nói, “Không tin người hỏi Hạ Sinh đi.”
Trương Thu Yến liền nhìn con trai mình. Lâm Hạ Sinh khẩn trương nói, “…… Con cũng không rõ tam thẩm nói gì, là anh Vãn Sinh nói cho con biết.”