Bởi vì ông Lâm và bà Lâm chỉ đáp ứng cho vợ lão tam nghỉ nửa ngày, cho nên buổi sáng Lưu Thắng Nam vẫn phải làm việc, và Lâm Vãn cũng phải làm việc nửa ngày.
Lưu Thắng Nam tính toán, buổi sáng trời mát mẻ, thời gian cũng ngắn, đương nhiên phải làm việc vào buổi sáng, buổi chiều thời tiết nóng nức vừa lúc có thể ngủ. Vì thế sáng sớm hôm sau cùng Lâm Quốc An rời giường bắt đầu làm việc.
Lâm Vãn cảm thấy ba mẹ hắn thật đúng là một chút cũng không chịu thiệt. Chuyện gì đều tính toán tốt như vậy, nếu như lựa chọn đi buôn bán, thật đúng là không chịu thiệt.
Điều khiến Lâm Vãn kinh ngạc hơn là, ba hắn Lâm Quốc An thế nhưng không cùng người trong nhà đề cập tới vấn đề đổi sang việc nhẹ hơn, sau khi cơm nước xong, vẫn như cũ vô cùng vui vẻ đi theo hai người anh làm việc nặng. Tinh thần so với trước đây còn muốn tốt hơn nhiều. Vừa thấy thật đúng như là bởi vì con trai có tiền đồ mà quyết tâm một lần nữa làm người.
Lâm Vãn bị cha mẹ nhà mình độc hại nhiều năm như vậy, đã sớm miễn dịch, đối với việc này rất là hoài nghi. Nhưng thật ra trong lòng hai ông bà Lâm có chút an ủi. Lão tam quả thật đã thay đổi.
Buổi sáng công việc không quá mệt, Lâm Vãn cùng với Lưu Thắng Nam cùng nhau làm việc ở sân đập lúa. Hạt lúa tuy rằng có trục lăn lúa nghiền vài lần, nhưng vẫn như cũ có chút lúa dính ở mặt trên, cần có người hái xuống. Đây là công việc yêu cầu sự kiên nhẫn, làm việc này đều là một ít người lớn tuổi trong thôn. Lưu Thắng Nam cảm thấy công việc này nhẹ nhàng, da mặt dày trà trộn mà vào.
Chưa làm được trong chốc lát, Lâm Vãn liền phát hiện miệng mẹ hắn đang nhai nhóp nhép.
Hắn ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy, Lưu Thắng Nam thế nhưng đang ăn vụng lúa mới.
“……”
Quả thật thứ gì đều có thể bỏ vô miệng. Mẹ, người chính là thanh niên trí thức đó.
Lâm Vãn vờ như không thấy được, kết quả Lưu Thắng Nam lại trộm lấy mấy viên nhét vào miệng hắn. Sau đó đối với hắn nháy mắt. Nhìn xem, ý tứ chính là đi theo mẹ có phải hay không không có hại?
Lâm Vãn nhai nhai trong miệng có chút hương vị lúa. Thật ra, hắn hiện tại một chút cũng không kén ăn, nhưng thứ này ăn vào một chút cũng không ngon miệng.
“Đồng chí Thắng Nam, lâu rồi mới thấy em. Em nói xem, ngày ngày không ra khỏi cửa, em ở nhà bận gì sao?”
Một bác gái tóc ngắn đi tới, cao cao gầy gầy, tuổi so với Lưu Thắng Nam lớn hơn một chút.
Người này Lâm Vãn cũng nhận thức, tên là Hồ Hữu Mai, là thanh niên trí thức được phân tới thôn Thượng Lâm cùng đợt với mẹ hắn. Người này so với mẹ hắn có cốt khí, vẫn luôn muốn trở về thành, hai năm trước mới vừa kết hôn, chồng cũng là người địa phương. So bối phận, hiện tại là trưởng bối của đồng chí Lưu Thắng Nam.
Vào ngày kết hôn còn cố ý sai sử Lưu Thắng Nam bưng trà đổ nước.
Vào ban đêm lúc nửa mơ nửa tỉnh có nghe mẹ hắn thở phì phì nói với đồng chí Lâm Quốc An, Hồ Hữu Mai sở dĩ muộn như vậy mới kết hôn, là do lúc trước coi trọng ba hắn Lâm Quốc An, cuối cùng Lâm Quốc An lại cưới Lưu Thắng Nam, cho nên Hồ Hữu Mai vô cùng đau khổ, mấy năm nay nản lòng thoái chí mới kéo dài chuyện kết hôn.
Chuyện này thật hay là giả, Lâm Vãn thật đúng không biết. Dù sao mấy năm nay không thấy đồng chí Hồ Hữu Mai đối với ba hắn có cảm xúc gì đặc biệt. Chắc là toàn bộ người trong thôn cũng không có cảm xúc đặc biệt gì đối với ba hắn.
Không quan tâm chân tướng như thế nào, lúc này hai người gặp mặt, hơi có vẻ như kẻ thù gặp mặt.
Lưu Thắng Nam hắc hắc cười nói, “Không có biện pháp, nhà chồng em không cho em ra cửa, em chính là có người thương. Em nói chị nghe, buổi chiều em cũng không cần tới làm. Em ở nhà dạy Vãn Sinh đọc sách. Chị không biết đâu, đứa nhỏ nhà em đặc biệt có thiên phú. Đầu óc thông minh giống như em.”