“Trời ạ thật là điên rồ mà. Sao Thiệu Hàng lại để cho một tuyển thủ mới tham gia thi đấu chứ? Chuyện này cũng quá…. Giản Trì, Giản Trì? Cậu đi đâu vậy?”
Giản Trì không kịp giải thích với Trương Dương. Vì ngồi ở hàng đầu nên cậu nhanh chóng đi đến bên cạnh Quý Hoài Tư. Đợi Quý Hoài Tư nói chuyện với người bên cạnh xong cậu mới mở miệng hỏi: “Bạch Hy Vũ có sao không anh?”
“Giản Trì, sao em xuống đây rồi?”
Quý Hoài Tư xoay người, trong mắt hàm chứa sự nghiêm túc vô cùng thuyết phục: “Lập tức sẽ có người đến cứu, cậu ta sẽ không sao đâu, anh đảm bảo với em đó.”
Hai từ “bảo đảm” phần nào xoa dịu đi sự lo lắng trong lòng Giản Trì. Cậu không dám nhìn Bạch Hy Vũ, tầm mắt chuyển về phía Thiệu Hàng vẫn đang đứng yên bất động.
Thiệu Hàng cũng đang chú ý đến cậu, từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên một tư thế không đổi, ánh mắt hắn tựa như một ngọn đuốc.
Vì sao hắn lại nhìn cậu? Vì sao hắn lại không đi cứu Bạch Hy Vũ? Vì sao mọi chuyện đang diễn ra lại khác với những gì cậu thấy trong giấc mơ? Giản Trì có quá nhiều nghi vấn đè nặng trong lòng.
Sau khi được nhân viên cứu hộ giúp đỡ thì ngựa không còn cáu kỉnh nữa.
Bạch Hy Vũ được người khác đỡ xuống lưng ngựa. Sắc mặt cậu ta trắng bệch như tờ giấy, sợ hãi nhìn xung quanh, khi thấy Giản Trì thì nước mắt lập tức trào ra.
“Lúc nãy tớ cứ nghĩ lần này bản thân chết chắc rồi… Giản Trì, tớ sợ lắm…. ”
Giản Trì không thể nói rõ cảm giác phức tạp ở đáy lòng. Cậu không hề đẩy Bạch Hy Vũ đang ôm mình ra, cuối cùng đôi tay đang buông lỏng cũng khẽ vỗ vai cậu ta: “Không sao rồi.”
Cảm giác trên vai hơi ướt, thì ra là Bạch Hy Vũ đang khóc nghẹn cả giọng, không ngừng run rẩy trong lòng Giản Trì. Có người mang đến một cái cáng từ phòng y tế. Đợi đến khi tâm trạng Bạch Hy Vũ dần ổn định lại thì Quý Hoài Tư mới kéo cậu ta ra khỏi Giản Trì, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy cậu bị kinh sợ, tuy không bị thương nhưng tôi thấy vẫn nên đến phòng y tế kiểm tra thì hơn. Cậu có thể tự đi không?”
Bạch Hy Vũ lắc đầu, đôi mắt rưng rưng, nhìn mỏng manh hơn cả bình thường: “Chân, chân của em hơi yếu.”
“Bọn họ có thể đưa cậu đi. Phòng y tế cách chỗ này rất gần, cậu sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu thử thả lỏng cơ thể, hít thở sâu. Bây giờ đã đỡ hơn phần nào chưa?”
Sự an ủi của Quý Hoài Tư rất có tác dụng, dần dần Bạch Hy Vũ không còn khóc nữa. Cậu ta ngồi lên cáng nhờ sự giúp đỡ của người khác. Giản Trì vẫn đứng yên tại chỗ, cậu không biết bản thân có nên đi cùng hay không mà lúc này Quý Hoài Tư lại lên tiếng: “Giản Trì, em có muốn đi cùng không?”
“Em không giúp được gì cả.”
Quý Hoài Tư mỉm cười: “Cậu ấy rất tin tưởng em, vậy là đủ rồi.”
Vậy là một lúc sau Giản Trì cũng đi theo.
Phòng y tế đang yên ắng đột nhiên trở nên chật chội hơn hẳn vì có sự xuất hiện của Bạch Hy Vũ. Tần Chiêu kiểm tra cả người cậu ta, hỏi vài câu, sau đó bước ra nói với Quý Hoài Tư: “Không bị thương ngoài da, nhưng lại sợ hãi quá độ. Tâm trạng không ổn định, tôi có thể kê cho cậu ta một liều an thần, để cậu ta ở đây ngủ một lúc.”
Quý Hoài Tư đáp: “Làm phiền anh rồi.”
Những thành viên trong hội học sinh đến giúp đỡ cũng dần rời đi. Trước khi đi Quý Hoài Tư còn chỉ họ các bước để giải quyết công việc của hội học sinh.
Khi nói chuyện với các thành viên, giọng điệu Quý Hoài Tư bình tĩnh nhẹ nhàng, nhưng khí chất quanh người lại mang theo vẻ điềm tĩnh và bá đạo khó cưỡng. Mọi chuyện đều được sắp xếp một cách rõ ràng. Thật khó để tưởng tượng ra người này vừa liên hệ với cứu hộ, vừa an ủi Bạch Hy Vũ, đồng thời cũng nghĩ đến phương án giải quyết tiếp theo.
“Em định ở đây sao?”
Khi thuốc an thần dần phát huy tác dụng khiến Bạch Hy Vũ chìm vào giấc ngủ thì Quý Hoài Tư gọi Giản Trì ra cửa. Đôi mắt lạnh lùng loé lên sự tự trách, nụ cười cũng trở nên dịu dàng hơn: “Xin lỗi, anh cứ để em thấy mấy chuyện không tốt này xảy ra. Người làm hội phó như anh thật thất bại mà.”
“Đây không phải là lỗi của anh mà.” Giản Trì nói.
Đây là lỗi của cậu.
Rõ ràng cậu có thể ngăn mọi chuyện xảy ra, rõ ràng sau khi nằm mơ giấc mơ đó, cậu có thể nhấn mạnh với Quý Hoài Tư về việc kiểm tra ngựa trước ngựa thi, kiểm tra nhân viên, hoặc dứt khoát từ chối đơn đăng kí tham gia của Bạch Hy Vũ…. Cậu có cả nghìn cách để ngăn cản trò hề này xảy ra thế nhưng cậu lại lựa chọn cách che giấu tất cả mọi chuyện chỉ để xác minh xem những gì trong giấc mơ có phải sự thật hay không.
Dù gián tiếp hay trực tiếp thì Giản Trì biết việc hôm nay Bạch Hy Vũ bị thương cũng có một phần là do mình.
Khi Thiệu Hàng đảo mắt sang cứ như một lời cảnh tỉnh khiến người vốn nghĩ bản thân rất tỉnh táo như cậu nhìn rõ được rất nhiều chuyện.
Những gì xảy ra trong giấc mơ từ lâu đã trái ngược với thực tế. Cậu không hề lạc đường vào ngày đầu tiên đi học, không hề gặp Quý Hoài Tư, không bị Thiệu Hàng kiếm chuyện trong câu lạc bộ văn học, cũng chẳng hề cãi nhau hay bất đồng quan điểm với Vệ An, trở thành bạn bè với Trương Dương.
Xô nước vốn sẽ đổ lên đầu Bạch Hy Vũ thế nhưng lại bị dội lên người cậu, từ khi bắt đầu thì giấc mơ và hiện thực đã hoàn toàn khác nhau.
Mỗi lần cánh bướm chuyển động đều đẩy hiện thực ra khỏi những gì mà cậu nghĩ là nó sẽ xảy ra.
Dường như Giản Trì cách chân tướng càng ngày càng gần.
Giản Trì trở về phòng y tế. Căn phòng chật kín người ban nãy hiện giờ chỉ còn một mình Tần Chiêu ngồi sau bàn. Đôi mắt phượng dưới mắt kính xếch lên, giọng nói trầm ám: “Còn mơ những giấc mơ kì lạ không?”
“Không còn mơ thấy nữa.”
Giản Trì đi về phía trước, bước chân nhẹ nhàng để không làm Bạch Hy Vũ tỉnh giấc, nhìn sâu vào cặp mắt của Tần Chiêu: “Anh có thể làm lại chuyện lần trước thêm một lần nữa không?”
“Ý cậu là làm cái gì?”
“Để tôi quay lại giấc mơ ngày hôm đó.”
Tần Chiêu khó hiểu nhìn lướt qua Giản Trì. Thấy trên mặt cậu không có chút ý cười nào, anh chầm chậm dựa vào ghế da: “Dùng thuốc an thần quá liều sẽ khiến não của cậu sinh ra tính ỷ lại, không tốt cho sức khỏe.”
“Không phải thuốc an thần.” Giản Trì không biết phải giải thích như thế nào. Cậu có thể chắc chắn rằng Tần Chiêu của bây giờ hoàn toàn không phải là người của hôm đó, dù cho hôm nay cậu nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ bị đối phương xem là nói bậy nói nhảm mà thôi.
Hiện tượng kì lạ này khiến Giản Trì không muốn suy nghĩ nữa, vò mẻ không sợ nứt, lấy tay của Tần Chiêu đặt lên trán mình.
“Bây giờ có thể nhớ lại được không?”
Tần Chiêu ngây người trong giây lát, khi kịp phản ứng Giản Trì vừa làm gì thì đáy mắt anh ta xuất hiện một tia tức giận, trầm giọng nói: “Cậu đang làm gì…”
Còn chưa kịp nói xong thì Giản Trì lại nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc – một cuộc đời bị xóa nhòa, khi cậu ngước mắt lên lần nữa thì trong đó đã có thêm một phần hứng thú và ý nghĩa sâu xa.
Tần Chiêu cởi cặp kính gọng vàng xuống, lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, lật tay nắm lấy tay của Giản Trì, đứng dậy ép cậu đến chiếc giường gần nhất, chỉ cách Bạch Hy Vũ một tấm màn.
Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt. Giản Trì loạng choạng ngã xuống giường, mặc kệ việc khoảng cách an toàn bị phá vỡ, cậu nhìn chằm chằm vào mỗi một chi tiết trên mặt Tần Chiêu: “Anh không phải là anh ta.”
“Tôi là ai có quan trọng hay không?”
Tần Chiêu nhếch môi, l*иg ngực khẽ rung động khi nói chuyện: “Xem ra cậu rất để ý đến tôi, tôi rất vui đấy.”
“Hôm đó anh đã làm gì tôi?”
“Để tôi nghĩ thử xem.” Giọng nói của Tần Chiêu có chút tùy tiện nhưng khiến người khác không thể ghét được. Đầu ngón tay anh ta chầm chậm lướt qua mặt Giản Trì, dừng lại trên trán cậu: “Tôi đã làm chuyện bây giờ tôi định làm với cậu.”
Trước mắt Giản Trì liền tối sầm lại.
Cậu lại mơ một giấc mơ rất dài, chỉ là lần này góc nhìn trong giấc mơ đã thay đổi từ Giản Trì thành Bạch Hy Vũ.
Bạch Hy Vũ sinh ra tại một thành phố đổ nát – Giang thành.
Mười tám năm nay cậu sống nương tựa với mẹ, cho đến khi người mẹ tâm thần của cậu tự tử bằng cách uống thuốc độc thì Bạch Hy Vũ tìm được một tấm ảnh bị phai màu trong album. Trên ảnh không phải ai khác mà chính là chủ nhân của nhà họ Bạch – Bạch Thịnh Anh.
Một tấm hình, một bảng báo cáo xét nghiệm DNA, Bạch Hy Vũ trở thành một đứa con riêng không ai biết đến của nhà họ Bạch.
Trước đây Bạch Thịnh Anh phong lưu thành tính, nhưng khi về già lại trở nên đa cảm. Vì không có cách nào công bố với thế giới bên ngoài về sự tồn tại của Bạch Hy Vũ nên ông cảm thấy rất áy náy với đứa con riêng hiểu chuyện này của mình.
Vì thế ông đã dùng các mối quan hệ này của mình để đưa Bạch Hy Vũ vào Saintston học với tư cách là học sinh đặc biệt.
Ngày đầu tiên Bạch Hy Vũ đi học đã gặp Thiệu Hàng đang dạy dỗ Trì Diệp. Cậu không quan tâm đã giội một xô nước lên người hắn, nhân lúc Thiệu Hàng nhòe mắt đã kịp chạy trối chết.
Tiết Sinh học đầu tiên, cậu kinh ngạc khi nhìn thấy Văn Xuyên – người đã cùng học chung trường cấp Ba với mình. Lòng hiếu kì khiến Bạch Hy Vũ không tự giác đến gần đối phương, muốn biết vì sao Văn Xuyên chuyển từ Giang thành đến Xuyên Lâm, vì sao sau khi thôi học lại xuất hiện ở học viện Saintston thế nhưng cậu lại bị đối phương hoàn toàn phớt lờ.
Từ đó, những lời bàn tán không mấy tốt đẹp xuất hiện trên HS và bị các sinh viên truyền miệng nhau. Có lúc Bạch Hy Vũ đang đi trên đường có cũng thể bị một chậu nước từ trên trời dội xuống, sẽ bị vài học sinh đặc biệt bắt vào toilet, bị ép nghe những lời châm chọc và mắng mỏ của họ.
Cậu mặc quần áo bị ướt, trốn ở một góc trong toilet không dám ra ngoài, nghe thấy tiếng mở cửa từ phía ngoài thầm nghĩ chắc lại là một đám sinh viên mới đến báo thù thế nhưng ngẩng đầu lên thì lại thấy một khuôn mặt anh tuấn.
“Cậu ổn chứ?” Trong mắt Quý Hoài Tư chứa đựng sự lo lắng và dịu dàng: “Cậu có thể đứng dậy không? Là ai đã làm những chuyện này vậy?”
Bạch Hy Vũ có thể nghe thấy tiếng tim đập của bản thân văng vảng bên tai, thình thịch thình thịch, cứ như bị điện giật vậy.
Cậu cẩn thẩn nắm lấy đôi tay đang đưa ra của Quý Hoài Tư, sự ấm áp trong lòng bàn tay đã xoa dịu đi tất cả lạnh lẽo trên người cậu.
Từ trước đến giờ chưa từng có một ai quan tâm đến cậu như vậy. Sự dịu dàng của Quý Hoài Tư khiến Bạch Hy Vũ đã tháo lớp vỏ phòng bị ngay từ lần đầu gặp mặt.
Những cảnh tượng trong mơ liên tục đan xen. Giản Trì nhìn thấy Bạch Hy Vũ trải qua đủ chuyện bị người khác hãm hại, vô tình rơi vào vòng lẩn quẩn với những BC này, cứ như một bộ phim dài nhưng lại chẳng có âm thanh.
Cho dù là Thiệu Hàng, Văn Xuyên hay Thẩm Trữ Đình thì thái độ ngay từ ban đầu đối với Bạch Hy Vũ đều là lạnh lùng và chán ghét, sau đó mới dần chuyển thành theo đuổi. Bạch Hy Vũ từ chối hết lần này đến lần khác. Ánh mắt của cậu từ đầu đến cuối vẫn luôn dừng trên bóng lưng của Quý Hoài Tư, người duy nhất khiến cậu rung động, thế nhưng từ trước đến giờ Quý Hoài Tư lại chỉ xem cậu là bạn bè.
Cho đến khi những người đàn ông đó phát hiện ra tình cảm trong lòng Bạch Hy Vũ, vì quá tức giận và lòng chiếm hữu bị đẩy đến cùng cựcm họ đã thiết kế một cái l*иg thuộc về Bạch Hy Vũ, cắt đứt mọi liên hệ của cậu với thế giới bên ngoài, giam cầm cậu trong thế giới của họ.
Có một lần Quý Hoài Tư bị thương trong một vụ tai nạn xe không rõ nguyên do, cả đời không thể tiếp tục đánh đàn violon mà mình yêu thích. Sau khi vết thương lành lại, anh lựa chọn rời khỏi nước, ngồi trên máy bay đến nước ngoài xa xôi ngoài kia. Những người đàn ông đó đã dùng vụ tai nạn để ngụy tạo bằng chứng cho cái chết của Quý Hoài Tư. Sau khi Bạch Hy Vũ biết chuyện tan nát cõi lòng gào khóc một trận thì triệt để đã không còn tìm cách trốn thoát nữa.
Cậu chấp nhận cái l*иg này, đồng thờig trong những ngày tháng ở chung sau đó cậu cũng thấy được tấm chân tình của họ, dần dần bước ra khỏi nỗi ám ảnh về cái chết của Quý Hoài Tư, dần dần nảy sinh sự ỷ lại và tình yêu với họ.
Bốn người sống hòa thuận với nhau trong một cuộc sống kì lạ như thế , đến đây thì toàn bộ cuốn sách đã đi đến hồi kết.
Đúng vậy, toàn bộ cuốn sách.
Khi tâm trí của Giản Trì bị tách ra khỏi cả thế giới, một quyển sách dần hiện ra trước mặt cậu, ánh sáng trên bìa sách tan biến, hiện lên 4 chữ “L*иg Giam Tình Yêu.”
Mở trang sách ra, Giản Trì thấy tên của Bạch Hy Vũ, từng dòng chữ phác họa mỗi một nhấc cử nhấc động của cậu ta, những bước ngoặc và khúc mắc xảy ra, thậm chí còn có cả tên của chính Giản Trì.
Sau khi cậu hãm hại Bạch Hy Vũ đã bị mấy người đàn ông yêu cậu ta trục xuất khỏi Saintston và Xuyên Lâm. Tên của cậu biến mất trong một phần ba quyển sách.
Tất cả những gì cậu phỏng đoán lại trở thành sự thật. Thế giới mà cậu đã sống trong mười támnăm qua thì ra chỉ là một quyển tiểu thuyết.
Mà cậu chính là nam phụ của một câu chuyện, một nam phụ ác độc.