Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 68

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P68)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Cô cố ý để lại dấu vết dụ dỗ dân mạng tìm hiểu nguồn gốc, chưa đến nửa ngày, người thạo tin ùn ùn kéo tới.

“Ôi đệch, cái này chẳng phải là quả trứng khổng lồ mới dựng gần nhà em hay sao? Là Nháo Nháo làm? Tọa độ: Thước Châu.”

“Em cũng ở Thước Châu, đấy là khu đô thị đang xây á, quả trứng màu đặt ngay bên ngoài sàn giao dịch căn hộ, buổi tối còn rọi đèn sáng lắm.”

“Khu đó tên là Tây Thành Lãnh Địa, trước là dự án treo, nghe nói được Bất động sản Quan Vũ tiếp quản.”

“Nháo Nháo là người của Bất động sản Quan Vũ? Ôi má, bả là con gái Soái Quan Vũ á hả?”

“Trước kia nó xưng nó là con gái đại gia, với trình độ phá của của con này thì đại gia bình thường còn chưa nuôi nổi, Soái Quan Vũ là nhà giàu đứng đầu, xác thực có khả năng làm bố nó, quả này chuẩn không cần chỉnh rồi.”

“Bấy lâu nay hóa ra là đại tiểu thư nhà họ Soái, bảo sao oách thế.”

“Cuối cùng cũng sáng tỏ, Nháo Nháo là cô chiêu của nhà giàu số một, quả dưa lê này ngon thật!”



Tin tức này thổi quét khắp cả nước vượt qua cả tốc độ của luồng không khí lạnh, sức ảnh hưởng lớn trên mạng của Nháo Nháo thể hiện rõ rệt. Dân mạng ở Thước Châu và các vùng lân cận chen chúc đến Tây Thành Lãnh Địa xem quả trứng màu trong ảnh cô đăng. Thậm chí có hãng du lịch còn thêm địa điểm này vào chương trình tour tham quan Thước Châu trong ngày.

Quả trứng lớn nhanh chóng trở thành phong cảnh điểm nhấn của địa phương, mỗi ngày có mấy ngàn du khách đến chụp ảnh check-in trên các nền tảng mạng xã hội, tạo ra một trend không nhỏ.

Một tháng ngắn ngủi, cái tên Tây Thành Lãnh Địa nổi khắp bốn phương, danh tiếng còn sánh ngang với những công trình hoành tráng có số má trong nước, thu hút rất nhiều người xem nhà đến với sàn giao dịch bất động sản của dự án.

Thôi Minh Trí nhìn lại một loạt các pha xử lý của Soái Ninh, thấy đúng là một ca điển hình về quảng cáo đầu tư thấp hiệu quả cao, xét theo góc độ gây dựng thanh thế, nó thành công hơn bất cứ chiến dịch marketing nào của công ty trước đây.

Hắn phục lăn nhưng nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng, Soái Ninh lộ thân phận, những đợt sóng công kích cô trên mạng đợt sau cao hơn đợt trước. Bọn anh hùng bàn phím cùng coi cô là kẻ địch, hò nhau ném đá về đời tư của cô[1].

“Soái Quan Vũ tự xưng là kín tiếng, suốt ngày làm ra vẻ với người ngoài, lại nuôi dạy ra đứa con gái nhũn não khoe giàu suy đồi đạo đức, đại khái là hỏng tận gốc.”

“Đại thiếu nhị thiếu của tập đoàn Quan Vũ đều ngỏm, người thừa kế duy nhất chính là Soái đại tiểu thư, xem cái thói phá của của nó, câu ‘không ai giàu ba họ’ đúng là chân lý.”

“Hình như ẻm tên thật là Soái Ninh, tên do cha mẹ đặt, chắc thấy không hợp với bản tính nên mới lấy nick Nháo Nháo, coi như còn biết mình là ai.”

“Hồi xưa nhìn nó đã thấy tởm, giờ còn thấy tởm hơn, kiên quyết không mua căn hộ của Quan Vũ, không muốn đem tiền mồ hôi nước mắt của mình đưa cho loại người đê tiện này tiêu xài.”

“Soái Quan Vũ ông suốt ngày quyên tiền cho (quỹ) Trường Học Hy Vọng, làm hiệu trưởng danh dự khắp nơi, sao không bỏ chút công sức dạy dỗ con gái rượu, xem nó hỏng thành cái dạng gì rồi kìa?”

“Nghe nói con này giờ là tổng giám đốc Bất động sản Quan Vũ hả? Hãi quá tôi phải bán hết cổ phiếu Quan Vũ, có loại này làm người thừa kế, Quan Vũ chẳng mấy mà đóng cửa.”



Lời mắng chửi ùn ùn dù chưa đe dọa gì đến tập đoàn Quan Vũ về thực chất nhưng cũng khiến người nhà họ Soái biến thành trò cười trong miệng thế gian.

Thôi Minh Trí cả ngày nhấp nhổm không yên, ngủ cũng mơ thấy bị Soái Quan Vũ hỏi tội, nghĩ bụng lần này chạy đâu cũng đừng hòng thoát.

Hôm nay, ác mộng trở thành sự thật, hiện ra trước mắt hắn dưới hình thức một chương trình truyền hình.

Soái Quan Vũ đang tham gia Diễn đàn Kinh tế châu Á, khi trả lời phỏng vấn của truyền thông thì bị hỏi về con gái.

“Cô Soái Ninh con gái ông trước mắt là một trong những KOL nổi tiếng nhất TQ, thường xuyên công khai khoe giàu làm xôn xao dư luận, xin hỏi ông thấy việc này thế nào?”

Câu hỏi này như móng vuốt chộp lấy cổ họng, Thôi Minh Trí dường như trông thấy tận thế đi catwalk tiến lại, nhìn thanh chỉ thời gian trên màn hình chuyển động, hắn cảm thấy sinh mạng mình cũng đang trôi dần đi.

Sắc mặt của Soái Quan Vũ sa sầm, mắt thường có thể thấy rõ, sự bối rối chồng chất trên từng thớ li ti của cơ mặt, ông im lặng hai giây rồi mới thở dài mệt mỏi.

“Tôi mải lo sự nghiệp nhiều năm, lơ là việc dạy dỗ con cái. Con gái tôi vừa tốt nghiệp tiểu học đã ra nước ngoài du học, lâu ngày không có cha mẹ ở bên nên cũng nghịch ngợm, thiếu ý thức. Tôi cũng cảm thấy một số cách xử sự của nó hiện giờ không ổn, cũng thường xuyên bảo ban phê bình.”

Phóng viên có phẩm chất chuyên môn cao, sắc sảo hỏi chen vào: “Vậy ông cho rằng cô ấy thường xuyên khoe giàu cũng như tranh chấp với người khác là vì sao ạ?”

Soái Quan Vũ tránh né nhẹ bẫng: “Người trẻ, cá tính có tí bốc đồng, nó lớn lên ở nước ngoài, không ý tứ dè dặt như bọn trẻ trong nước, đôi khi cũng hơi ích kỷ, thích phát biểu cảm nghĩ về người và sự việc, nói nhiều tự khắc sẽ dễ đắc tội người khác. Hơn nữa nó không ý thức được rằng mình là nhân vật của công chúng, cho rằng chính mình là người thường, nói và làm đều theo ý mình.”

“Ông muốn nói cô Soái coi bản thân là người thường?”

“Đúng vậy, người thường mới không chịu gò bó, nếu nó biết chính mình là nhân vật công chúng thì sẽ xử sự đúng mực.”

“Nhưng cô ấy tự xưng là KOL, KOL chính là người của công chúng mà.”

“Ôi dào, nó đùa đấy, bản thân nó cũng không có tư cách làm người của công chúng, thời điểm này còn không vươn đến tầm ấy, chỉ là nhiều fan hơn người khác chút thôi. Nếu có ảnh hưởng gì không hay đến xã hội, tôi trước hết tại đây gửi lời xin lỗi đến đông đảo người dân, về sau sẽ bảo nó chú ý hơn.”

Phóng viên bị lá chắn khiêm tốn ngăn cản, không tìm được khe hở nào, liền hiệu suất cao mà lợi dụng thời gian có hạn để hỏi: “Nghe nói cô Soái đã chính thức tiến vào tầng lớp quản lý của tập đoàn Quan Vũ, tương lai sẽ nối nghiệp ông chứ ạ?”

Soái Quan Vũ lắc đầu dứt khoát: “Việc này hiện tại chưa biết được, phải xem năng lực của nó sao đã.”

“Vậy ông cảm thấy cô ấy có năng lực tiếp nhận sự nghiệp không ạ?”

“Khó nói lắm, một là nó vừa mới vào làm, còn chưa đủ kinh nghiệm, hai là quan niệm của nó có phù hợp với đường hướng phát triển của tập đoàn hay không, cái này còn cần thời gian xem xét. Quan Vũ là doanh nghiệp cổ phần, không phải xưởng nhỏ của hộ gia đình, tất cả các quyết sách đều phải tuân theo ý kiến các cổ đông, không thể do cá nhân tôi định đoạt.”

“Ông vừa lòng với những gì cô ấy thể hiện ở công ty không ạ?”

“Nó mới nhận hai dự án, chờ hai dự án này hoàn thành, các bạn hãy hỏi xem tôi đánh giá nó thế nào đi.”

Ông lão đánh Thái Cực quyền (uyển chuyển đón đỡ) xong, cười nhẹ chắp tay hướng về phía các phóng viên, nhờ vệ sĩ che chắn đám đông, cố hết sức duy trì vẻ tôn nghiêm của đại gia.

Tuy vậy phong độ khó có thể che giấu nỗi nhục, ai cũng thấy được ông đang rất xấu hổ, đoán được là ông đang thật ảo não.

Thôi Minh Trí tuyệt vọng cực điểm, gọi điện cho Soái Ninh hỏi về ngày hành quyết.

“Ninh tổng, chị xem đoạn phỏng vấn mới nhất của chủ tịch chưa ạ?”

“Xem rồi, sao vậy?”

“… Bác chưa nói gì chị ạ?”

Giọng nói run sợ đưa tới tiếng cười nhạo: “Anh suốt ngày nghi thần nghi quỷ không mệt à? Đã bảo trời sập xuống có tôi chống, anh chê tôi lùn hay gì?”

“Không, không phải ạ!”

Thôi Minh Trí bắt lấy chút may mắn mong manh, phần lớn thời điểm sếp tỏ ra bình tĩnh không phải là hư trương thanh thế, tình hình có lẽ không hỏng bét đến mức đấy thật. Hắn củng cố tinh thần động viên lẫn nhau: “Ninh tổng, chủ tịch không phê bình chị tức là bác sẽ không truy cứu việc này nữa, đúng không ạ?”

Hắn xin viên thuốc an thần, lại nhận được một nắm lá ngón.

Soái Ninh chểnh mảng nói: “Cũng không hẳn, ba tôi nổi nóng chia làm hai kiểu, một kiểu là hỏi tội tại trận, một loạt là để đấy tính sổ sau. Thời gian càng kéo dài hậu quả càng nghiêm trọng. Gần đây ổng bận đi họp đi thăm dự án khắp nơi, không rảnh phản ứng tôi, phỏng chừng qua đợt này sẽ hỏi đến, lành dữ thế nào cứ xem ngày mai đi.”

Nghe nói Soái Quan Vũ trưa mai đến Thượng Hải, Thôi Minh Trí hoài nghi bản thân sẽ không nhìn tới mặt trời ngày kia, mếu máo nói: “Ninh tổng, tôi gửi gắm hết tính mạng tài sản cho chị rồi đấy nhé, nhỡ chủ tịch trách tội, chị phải cứu tôi nhé.”

Đầu kia truyền đến tiếng chửi bậy rát tai.

“Cái thằng ngôn lù này, đéo cân được thì đừng chơi! Cút về gọi tía má mày ra đây!”

Hắn choáng váng đôi giây, nghe cô không ngừng văng tục, xem chừng đang chửi nhau với người khác mới vỡ lẽ ra là con mẹ này đang chơi game.

“Ninh tổng, chị lại đang chơi Vương Giả Vinh Diệu (Honor of Kings) ạ?”

“Đúng rồi, tôi chuẩn bị thành vương giả mạnh nhất mùa này, thedeonao toàn gặp đồng đội heo. Anh vào chiến cùng tôi.”

Soái Ninh có một nhóm bạn đam mê chơi game, nền tảng game cũng là một phần chốn xã giao của họ, thường thường gom thành team chiến đấu.

Cô thừa tiền nạp game, kỹ thuật tinh vi, phản ứng thần tốc, thường xuyên thắng lớn. Cô còn bắt Thôi Minh Trí đăng ký tài khoản, thỉnh thoảng thiếu chân thì gọi vào chơi phụ.

Thôi Minh Trí hồi đi học thuộc dạng chăm ngoan, bây giờ đi làm lại bị sếp ép cày game, ngày thường thì không sao, thời điểm nhạy cảm này đầu óc đâu mà chơi? Hắn khổ sở mách: “Ninh tổng, chủ tịch sắp về nước rồi, hay chị đừng chơi game nữa ạ.”

Soái Ninh đang bị đối thủ bao vây, nôn nóng nói: “Ba tôi còn chẳng khóa tài khoản tôi, sao không đánh? Vào đây diệt thằng bạo quân kia với tôi nhanh lên.”

Cô nằng nặc bắt ép, Thôi Minh Trí nhẫn nhục chịu đựng như trước, vào game yểm trợ cô.

Lịch thi đấu chặt chẽ dồn dập không cho hắn nghĩ ngợi, tâm tư sao nhãng (khỏi công việc), thời gian cũng mọc cánh chở buổi đêm vèo đi. Đợi đến khi trận game kết thúc, hắn thả tay khỏi con chuột dính nhớp mồ hôi, mấy tia nắng sớm đã lặng lẽ chui qua khe hở của rèm cửa.

(Hết phần 68, xin mời đón đọc phần 69. Nếu muốn đọc các phần trước, xin mời click vào dòng chữ Album Tiểu thuyết “Người nối nghiệp chân chính” phía trên!)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Giai đoạn này tác giả viết khá nhiều đoạn cư dân mạng bình luận, vì những lời bình luận ấy nhiều khi khá dài dòng hoặc ác ý một cách không cần thiết, bọn mình xin phép lược bớt một đôi câu không ảnh hưởng đến mạch truyện.