Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 28

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P28)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang

Chương 10: Kẻ làm màu cao cấp

Cách nói chuyện của Soái Ninh thường xuyên giống tiếng súng đầu đường bên Mỹ, doạ cho Thôi Minh Trí hết cả hồn, mặt đực ra như ngỗng, còn bị cô chế nhạo:

“Anh giật mình thế làm gì? Anh Hai tôi trước đây cũng tìm bạn cᏂị©Ꮒ chứ hả, anh đi theo ảnh lâu vậy mà không biết?”

Soái Minh có ý thức giữ gìn, mối quan hệ với người khác phái toàn là dạng yêu đương đứng đắn, không chơi trò lăng nhăng cᏂị©Ꮒ dạo.

Thôi Minh Trí ậm ừ: “Tôi không biết rõ lắm việc riêng của Minh tổng, chỉ biết anh ấy với bạn gái tình cảm rất ổn định.”

“Ổn định cái đít ý, ảnh cứ hai năm đổi một gái, thế tức là bạn cᏂị©Ꮒ cố định.”

“Vâng, thế ạ?”

“Hừ, anh giả vờ ngu ngơ cái gì, con cái trong nhà chúng tôi, hôn nhân gắn chặt với sự nghiệp, chỉ có thể lấy người môn đương hộ đối. Bọn gái anh tôi từng quen đều là mấy đứa con nhà bình thường, không có tác dụng gì với sự nghiệp của ảnh, thuần tuý chơi bời thôi. Đáng khen là ảnh cũng tương đối phúc hậu, biết không tính chuyện lâu dài với các ẻm được, không thể làm lỡ dở tuổi xuân của con người ta nên cứ hai năm đổi một.”

Soái Ninh nói toạc bí mật mà ai cũng biết, Thôi Minh Trí cũng không cần phải giấu diếm nỗi xấu hổ thay người khác, chỉ vờ nở nụ cười khờ, sếp hắn lại không buông tha:

“Anh Hai tìm bạn cᏂị©Ꮒ anh nhìn nhiều chai rồi, tôi nói một câu anh đã trợn trừng mắt, có phải cho rằng ý tưởng này của tôi là tội lỗi tày trời hay không?”

Hắn vội chối, nhưng chẳng nước non gì.

“Nước mình có lắm người tiêu chuẩn kép giống anh quá, thấy trai chơi bời là chuyện thường, lại nhăm nhăm đòi gái phải nền nếp. Tôi cóc nuốt nổi cái này. Đời người ngắn ngủi, tận hưởng thú vui trước mắt, trai hay gái đều phải sống thoáng như nhau, thế mới gọi là bình đẳng nam nữ.”

Thôi Minh Trí chứng kiến tác phong cực phẩm của Soái Ninh nhiều rồi, so sánh với các khuyết điểm khác, mảng quan niệm tình ái này còn không quá phản cảm.

Cô lớn lên ở nước ngoài, suy nghĩ cởi mở cũng rất bình thường, dù sao chẳng liên quan đến mình, phóng đãng bốc giời cũng chả quan trọng. Nhưng lúc này cô nhắm vào Lư Bình là không ổn lắm, phải can ngăn một tí:

“Ninh tổng… Chúng ta đang làm dự án ở Thước Châu, quan hệ tốt với cán bộ địa phương là đúng, nhưng dính vào tai tiếng tóm lại không ổn đâu ạ.”

Hắn rụt rè nhát gan khuyên can, bị Soái Ninh liếc cho một cái sắc như dao.

“Anh đần thật đấy hả? Tôi tiện mồm nói thế mà anh đã tin luôn.”

“Hả, vừa rồi chị không nghĩ đến việc này?”

“Dạng chuyện như này mà nghĩ cái làm được ngay, thì còn cần nghĩ ngợi lâu thế?”

Soái Ninh bực bội vì sự ngu ngơ của hắn, đổi giọng nói: “Lư Bình vội vàng để chúng ta nhận dự án làm đường như vậy, trước mắt xem ra chỉ có một khả năng, xã Liên Hoa có bãi mìn, anh ta không muốn đau đầu nhọc sức, mượn tay chúng ta gỡ thay.”

Nếu nghĩ chuyện vợt tiền thì phải nắm chặt quyền sinh sát của dự án, hoặc là quăng mồi nhử chờ tập đoàn Quan Vũ cắn câu. Giao dự án vô điều kiện chứng tỏ miếng này không phải bánh ngon mà là mầm đá không gặm được.

Thôi Minh Trí cân nhắc theo hướng suy luận của cô: “Chị nói thế nghĩa là xã Liên Hoa có thổ công hà bá khó chơi? Nhưng chẳng phải vụ hôi của lần này không nhân vật ác ôn nào có ló đầu ra hay sao?”

Soái Ninh đang cầm bình xịt khoáng dưỡng ẩm cho da mặt, hai mắt nhắm tịt, hơi cau mày nói: “Xã Liên Hoa có 13 thôn cơ mà. Hồi sáng chỉ đυ.ng chạm hai thôn, nói không chừng mới chỉ mon men mép nước, còn chưa đánh động quái vật dưới đáy sâu.”

Thôi Minh Trí như đang ngủ choàng tỉnh, vỗ chăn liên tục tán đồng.

Từ khi các vùng nông thôn triệt để triển khai chế độ bầu cử dân chủ cấp cơ sở đến nay, một số ác ôn côn đồ và dòng họ lớn hoặc cậy tiền nhiều sức liều, hoặc dựa vào ưu thế là dòng họ đông người, tiến hành hoạt động gom phiếu mua phiếu bất hợp pháp để nắm quyền lãnh đạo hành chính trong thôn, biến tổ chức chính quyền cơ sở thành ô dù cho họ.

Sau khi có quyền thế, về đối nội họ sẽ ngang ngược chèn ép người dân, về đối ngoại sẽ bài xích người nơi khác đến, làm tiền nhà đầu tư, chống lại các chính sách mà chính quyền cấp trên đưa xuống.

Vì người dân nông thôn thường thiếu hiểu biết pháp luật, khi bị xâm phạm quyền lợi thường chịu nhịn, các cơ quan giám sát cơ quan tư pháp lại vì đủ loại cản trở mà không thể điều tra xử lý rốt ráo, những điều này khiến cho chính quyền cấp cơ sở liên tục suy yếu, càng khiến đám cường hào ác bá hoành hành.

Thôi Minh Trí xuất thân giai quê, có kinh nghiệm sát sườn về chuyện này. Quê hắn cũng có nhiều cường hào ác bá ỷ mạnh hϊếp yếu, làm đủ trò tệ hại như ăn bớt lấn chiếm, bắt nạt độc chiếm thị trường, thu phí bảo kê, làm người dân khổ không kể xiết.

Muốn tìm hiểu tình hình liên quan, Diệp Như Vy là đầu mối sẵn có, Soái Ninh để Thôi Minh Trí ở lại Thước Châu dưỡng thương còn bản thân thì quay về Thượng Hải đẩy nhanh tiến độ công việc, ra lệnh cho phòng thiết kế khởi động phương án quy hoạch thiết kế Kim Huy Thế Gia, phòng công trình phái giám sát đi xã Liên Hoa triển khai dự án làm đường. Sau đó, cô gọi Diệp Như Vy lên gặp.

“Diệp công, cô từng thiết kế chùa miếu bao giờ chưa?”

Diệp Như Vy trước kia là kiến trúc sư chuyên nghiệp, từng tham gia dự án như vậy. Lần trước đi khảo sát xã Liên Hoa với Soái Ninh, thấy cô đi xem xét chỗ miếu thờ đổ nát, còn tiến hành đo đạc, đã đoán cô định trùng tu ngôi miếu kia.

Ý tưởng của Soái Ninh là xây một ngôi chùa nhỏ theo lối “thất đường già lam”[1] trên nền miếu cũ, không cần hoành tráng choáng ngợp, chỉ cần nhỏ mà kỹ là được. Khống chế chi phí thi công trong khoảng 10 triệu. Phương án thiết kế do Diệp Như Vy toàn quyền đảm nhận, khoản tiền phần trăm (phí thiết kế) sẽ tính riêng cho cô.

Diệp Như Vy biết sếp đang muốn đặt thêm điểm nhấn văn hoá cho dự án Hoa Quả Lĩnh, ý tưởng thì hay nhưng không biết về sau phải tiến hành truyền thông quảng cáo thế nào.

Soái Ninh dặn dò xong, quay sang hỏi tình hình dân cư xã Liên Hoa, nhân tiện kể từ đầu đến cuối chuyện Thôi Minh Trí bị thương cho cô nghe.

Diệp Như Vy vừa nghe tin này thì mặt tái dại đi, tựa như giữa đường gặp cướp.

“Anh ấy giờ vẫn ở Thước Châu? Khi nào ra viện ạ?”

“Chắc còn phải hai ba hôm nữa đấy, bác sĩ nói nằm viện theo dõi, không sao đâu, cô đừng lo.”

Diệp Như Vy khó có thể đừng lo theo lời sếp, mắt ầng ậng, thân thể run rẩy như con thuyền trên sóng.

Soái Ninh giễu cợt: “Còn canh cánh lo lắng như thế, hai người chia tay đùa à?”

Diệp Như Vy nghe cô nói toạc việc riêng, mặt đỏ bừng lên, ngại ngùng nói: “Tôi với Thôi Minh Trí vẫn là bạn, cũng nên quan tâm anh ấy.”

“Xong việc hãy quan tâm đi, giờ nói chuyện chính.”

“Vâng… Chỗ chúng tôi có vài tên lưu manh cao bồi thôn, nhưng tính là ác bá chỉ có trưởng thôn Bạch Liên, Bì Phát Đạt.”

Tay Bì Phát Đạt này năm nay 40 tuổi, nhà có bảy anh em, tính cả họ hàng gần, nhà họ Bì có đến hơn trăm suất đinh, già trẻ trai gái ba bốn trăm người, là dòng họ lớn ở địa phương.

Bì Phát Đạt dựa vào nền tảng nhân khẩu này, 5 năm trước được bầu lên làm trưởng thôn, nắm quyền kiểm soát sự vụ thực tế trong cả thôn, sau đó móc nối với những kẻ lêu lổng hình thành thế lực đen, xưng hùng xưng bá trong thôn, chèn ép bà con. Gặp ai phản đối, nhẹ thì chúng quấy rối chửi bới, cắt điện nước, nặng thì chúng đánh người bị thương, đập phá tài sản.

“Người thôn đấy không ai không sợ nó, ngày lễ ngày tết phải quà cáp cho nó, nhà ai không biếu xén sẽ bị mượn cớ gây sự, bị làm tiền gấp nhiều lần. Các khoản bảo hiểm hay tiền hàng cứu trợ cho hộ nghèo mà trên rót xuống đều bị nó ỉm hết, chia cho họ hàng bạn bè. Những hộ nghèo thật sự thì chẳng được đồng nào. Nó còn ngang ngược chiếm đoạt đất ruộng đất ở của người trong thôn, hơi một tí là gọi hội đánh người ta, khiến một số hộ gia đình sợ đến mức chuyển nhà đi nơi khác không dám về. Có người ở nơi khác đến muốn đầu tư làm trồng trọt chăn nuôi ở thôn, nó đòi người ta phải nộp phí quản lý, nếu không ngày nào cũng cho người tới quấy phá, đốt chòi canh, đổ thuốc sâu vào chuồng gà ao cá nhà người ta, làm không biết bao nhiêu người bị thiệt hại. Người thôn đấy thu nhập mỗi năm không đến hai ngàn bạc, các nhà đều nghèo xơ xác, chỉ có nhà chúng nó ngày ngày ăn uống ngon lành, mặc đồ hiệu đi xe đẹp, chi tiêu toàn bằng tiền của bất lương.”

Soái Ninh đoán tên Bì này chính là cái bẫy Lư Bình giăng cho cô.

(Hết phần 28, xin mời đón đọc phần 29)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)

- -----

Chú thích:

1. Thất đường già lam: Dạng chùa có 7 tòa nhà chính, có tài liệu nói là tượng trưng cho đỉnh đầu, mũi, miệng, 2 mắt, 2 tai của gương mặt Đức Phật.