Người Nối Nghiệp Chân Chính

Chương 5

NGƯỜI NỐI NGHIỆP CHÂN CHÍNH (P5)

Tác giả: Hà Phong Xuy

Chương 2: Chủ mới khó chiều

Vì chào đón con gái yêu của ông chủ lớn, phòng hành chính lao tâm khổ tứ, ba tháng trước đã tiến hành trang trí lại toàn bộ nội thất văn phòng tổng giám đốc, mời nhà thiết kế hàng đầu nước ngoài lên phương án tỉ mỉ, sử dụng vật liệu cao cấp bảo vệ môi trường, các loại bàn ghế đồ trang trí đều của nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, đủ tiêu chuẩn dùng cho cả văn phòng tổng thống.

Soái Ninh sau khi vào cửa liền tới thẳng chiếc ghế da thật ngả ườn ra, lơ đãng đánh giá xung quanh.

Thôi Minh Trí cúi đầu khom lưng đứng ngoài tầm mắt của thị, dọn ra gương mặt tươi tỉnh cung kính vạn phần, hỏi: “Ninh tổng, việc trang trí chỗ này đều do phòng hành chính dựa theo sở thích của chị mà sắp xếp, chị thấy còn thiếu chỗ nào, tôi gọi họ bổ sung ngay ạ.”

Soái Ninh vẫn tiếp tục hờ hững: “Tôi không nhớ là tôi có sở thích giản dị như vậy, mấy thứ bày biện này đều quá thiếu đẳng cấp đi.”

Định nghĩa của thị về chất lượng khác hẳn người thường. Những nhãn hiệu lớn ai cũng biết thị lại xem là không có gu. Thôi Minh Trí thấy phòng hành chính lấy lòng mà mó nhầm nầm, tử tế nói đỡ cho họ.

“Bởi vì Vạn đổng nắm ngân sách, cho nên…”

Vạn Hồng Ba đưa mức ngân sách cao so với mặt bằng chung, không tính toán bạc đãi cháu gái, nhưng nếu dự toán do chính ông ta lập ra, nói thành “nắm” cũng chả sai, Thôi Minh Trí đi làm bảy tám năm, vẫn phải có tí chỉ số thông minh.

Soái Ninh nghe thế cười giễu: “Hiểu, người như dượng ki bo lắm, sẽ không để tôi sống thoải mái đâu. Không việc gì, tiết kiệm nuôi dưỡng đạo đức cơ mà, sau này tôi sẽ cần cù tằn tiện sống qua ngày.”

Sự phản cảm rành rành của thị với Vạn Hồng Ba khiến Thôi Minh Trí chợt thấy ghê hồn. Chủ tịch với tổng giám đốc nếu không hợp nhau, trong công ty tất nhiên sẽ có nhiều dòng chảy ngầm hung hiểm. Ngày tháng sau này của hắn e còn khó sống hơn suy đoán ban đầu.

Đang âu sầu nghi hoặc, chợt nghe thị hỏi: “Anh xem qua ảnh tôi rồi chứ hả, sao vừa rồi lại không nhận ra? Làm thư ký mà mắt kém là không được.”

Tâm tình hắn vừa thả lỏng lại co quắp lên, nhanh trí nói: “Bởi vì chị ở ngoài đẹp hơn trong ảnh nhiều, lại đeo kính râm, trang điểm cũng không giống ảnh chụp lắm.”

Vừa giải thích vừa nịnh nọt, hy vọng quấy quá cho xong.

Nhưng Soái Ninh không phải dễ phỉnh, chỉ bằng một câu vạch ngay ra lỗ hổng: “Đi làm thì trang điểm cũng phải mộc mạc tí, nhưng anh lại nói tôi ở ngoài xinh đẹp hơn trong ảnh nhiều, nghe rõ trái lương tâm. Ảnh tôi chụp đều dùng app có beauty filter, sao có thể xấu hơn người thật?”

Thôi Minh Trí bị hỏi cứng họng đến đỏ mặt nổi gân xanh, nhất thời câm nín, lá gan lại bị thị xẻo bớt một góc.

“Tôi ghét nhất hai loại người, một là thích ra vẻ, hai là ưa nói dối, anh làm việc dưới quyền tôi, tốt hơn hết phải nhớ kỹ.”

Thị ra đòn phủ đầu rành rọt mạnh mẽ, Thôi Minh Trí liên tưởng đến mấy trò trên Weibo, lưng toát mồ hôi lấm tấm. Người không có quan hệ lợi ích hơn thiệt gì trên mạng còn bị thị chém cho tan tành mây khói. Làm cấp dưới mà đắc tội thị, hậu quả không dám tưởng tượng.

Hắn vâng vâng dạ dạ tiếp thu răn dạy, cười thẹn xin chỉ thị: “Ninh tổng, các trưởng bộ phận đều tới phòng họp lớn chờ chị mở họp, mời chị qua ạ.”

Soái Ninh lười nhác vặn người: “Hôm nay miễn luôn đi, chờ ngày mai dượng đến họp một thể. Đợi lát nữa tôi muốn mời bạn đi karaoke, anh sắp xếp chút.”

Vì cuộc họp chào đón này, các đồng nghiệp đã chờ suốt đến tận bây giờ, lại bị thị nói nhẹ hều hều một câu mà huỷ bỏ. Tuy nói làm chủ khó tránh khỏi chuyên quyền độc đoán, nhưng không tôn trọng người khác một ly một tí nào như thị vẫn hiếm gặp, ít nhất bố và các anh thị chưa từng có hành vi tương tự.

Nhân viên Trung Quốc phần lớn theo nề nếp cũ, nghe theo lệnh sếp là kỷ luật, uốn theo ý sếp là bổn phận, kẻ không hậu duệ không quan hệ như Thôi Minh Trí là điển hình của loại nhân viên này. Bởi vậy, nghe Soái Ninh nói xong, hắn bên ngoài không dám ho he gì nhưng trong lòng lại đang mắng chửi thành bài thành bản dài thậm thượt:

Mày là con gái chủ tịch thì ghê rồi, bọn tép riu như chúng tao xứng đáng bị khinh bỉ. Nhưng mày sẵn sàng đi karaoke với bạn mà không thèm về gặp bố thì thật là đã bất nhân lại còn bất hiếu!

Đêm đó, hắn cẩn thận hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sếp giao, liên hệ với MUSEK ở khu Tân Thiên Địa đặt bàn cho Soái Ninh tiếp đãi bạn bè.

MUSEK là quán karaoke sang chảnh nhất Thượng Hải, trang thiết bị đứng đầu cả nước, tiền sửa nội thất phòng nào cũng lên đến mấy triệu tệ. Sân khấu độc lập siêu to khổng lồ, màn hình xoay 360 độ, hiệu ứng ánh sáng của phim bom tấn Hollywood cùng âm thanh vòm lập thể, có cả DJ chuyên nghiệp phụ trách beat đệm các thứ. Đặt mình vào trong đấy thực sự sẽ cảm thấy như đang tổ chức show diễn riêng.

Đi đôi với trải nghiệm hạng nhất chính là giá cả ngất ngưởng, phòng bình thường ở đây cũng phải năm ngàn tệ trở đi. Thôi Minh Trí chiểu theo thói quen của sếp cũ Soái Minh đặt phòng VIP M13, giá bèo nhất 30 ngàn.

Soái Ninh mời tổng cộng mười khách. Cũng toàn dạng con nhà giàu ăn chơi rửng mỡ thì mới kết bè kết lũ được với thị. Đám này còn dẫn theo đám ăn hôi đông gấp đôi, bao gồm các loại gái ngoài luồng, giai phi công, a dua, nịnh nọt.

Giai son gái phấn tụm lại với nhau đơn giản là ăn nhậu chơi bời bắt quen làm thân. Khói thuốc nhanh chóng mù mịt khắp phòng, tiếng cười nói ồn ào, mọi người mượn lời đùa thô, truyện cười mặn để dùng thay những đυ.ng chạm tay chân trần trụi, tận tình toả ra sức sống và hormone.

Thôi Minh Trí trước đây thường đi theo Soái Minh tiếp xúc với giới nhà giàu, từng gặp đủ loại hình cậu ấm cô chiêu, cũng phần nào luyện ra khả năng phân biệt. Cả đám bạn c*t này của Soái Ninh đều không tính là con cháu các nhà có tên tuổi, đa số chỉ có bố mẹ làm chủ doanh nghiệp tầm trung, không thể đọ tài sản với nhà họ Soái.

Người ta vẫn bảo “gió tầng nào gặp mây tầng đó”, giới nhà giàu cũng có giàu this giàu that. Người thừa kế của nhà giàu đỉnh chóp như Soái Minh giao tiếp với toàn những hậu duệ danh gia vọng tộc. Soái Ninh cũng là người nhà họ Soái nhưng nhìn đẳng cấp bạn bè của thị là biết ngay vị thế của thị trong gia đình đến tầm nào.

Nếu Minh tổng Diệp tổng không qua đời, chủ tịch chắc cũng chẳng gọi thị về cho lên hàng ngũ quản lý. Vất vả vật vã gây dựng cơ đồ, cuối cùng nhìn lại chỉ còn mỗi đứa con gái phá của, nghĩ cũng thảm.

Thôi Minh Trí lần đầu nhìn gần lối sống bê tha của Soái Ninh, không cầm lòng được mà nhập vai thái giám lo lắng việc nước.

Soái Ninh cũng không để hắn rảnh rang, lát sau gọi hắn qua uống rượu giúp. Soái Minh anh trai thị vốn ra vẻ doanh nhân trí thức, rất ít ra vào các tụ điểm ăn chơi, không để cấp dưới phải trải qua cái việc khổ sai này. Thôi Minh Trí mất chủ hiền, giờ ở dưới tay gái ác kiếm miếng cơm, đành phải nhắm mắt đưa ly, dọn bụng hứng liên tiếp hết ly đầy rượu mạnh đến ly tràn rượu mạnh khác, lời mắng chửi nhằm vào Soái Ninh cũng thầm tuôn hết câu này đến câu khác.

Sức uống của hắn cũng thường thường, dzô dzô một hồi là đã không cầm cự được, chuếnh choáng đi ra hành lang nôn oẹ, được nhân viên tạp vụ đỡ tới phòng nghỉ, ngủ ngất đi một lúc rồi tỉnh dậy trong tiếng chuông điện thoại. Nghe xong cuộc gọi của đồng nghiệp, hắn quen tay mở Weibo, thấy Soái Ninh vừa đăng bài mới, khoe hoá đơn MUSEK đêm nay: Tổng cộng tiêu hết hơn hai triệu mốt NDT, chưa tính tiền tip.

Thật xứng với câu tiền tiêu như nước!

Trong chốc lát, lửa giận của Thôi Minh Trí bị cồn đốt cao ngùn ngụt. Nếu hắn có hai triệu mốt, hắn sẽ trả nợ được cho Diệp Như Vy, sẽ không phải chia tay tức tưởi, vậy mà số tiền lớn đủ để tránh đi bi kịch thay đổi số mệnh ấy chỉ trong vòng vài giờ đã bị một đứa con nhà giàu tiêu vèo đi.

Nỗi đau khổ lớn nhất trong cuộc đời không gì hơn là tự mình nếm trải bất công rồi lại bất lực, sự khác biệt về số phận của hắn và Soái Ninh chỉ tại vì… bố nó là Soái Quan Vũ!

Sau một khoảng thời gian không rõ bao lâu đầu óc lơ mơ, hắn phát hiện bản thân bị chuyển qua một khung cảnh xa lạ. Chiếc giường rộng mét tám cùng bàn trang điểm, bàn trà và ghế sofa phong cách đơn giản cạnh giường cho thấy nơi này là một phòng tiêu chuẩn trong khách sạn chuyên phục vụ khách đi công tác.

Hắn nâng cái đầu nặng như chì ngồi dậy, cổ như cọng giá, đau nhức muốn gãy, loay hoay hai nhát lại nằm phịch xuống đệm, còn nằm đơ luôn, trong khoảng thời gian ngắn không nhúc nhích được.

“Thôi ca, anh tỉnh rồi ạ, muốn uống nước không?”

(Hết phần 5, xin mời đón đọc phần 6)

Người dịch: Trần Thị Minh Đức & Trần Thu Trang (FB/VerandadeJulia)