Lăng Hà Nam đi ra từ trong phòng, thấp thỏm bất an liếc nhìn em trai đang ngồi trên bàn ở phòng ăn.
Phòng ở của nhà họ Lăng thực sự rất lớn, thiết kế lệch tầng của phòng khách cũng làm tăng thêm vẻ hiện đại cho cả căn hộ, phòng bếp bán mở, phòng ăn và phòng khách được nối với nhau, đứng từ bậc tam cấp đã có thể xem mọi thứ thỏa thích.
Lăng Tử Hàn mặc một chiếc áo hoodie có mũ cùng với một chiếc quần jean, bộ dáng uể oải dựa vào thành ghế, ngón tay thon dài đặt lên mặt bàn, gõ nhẹ từng cái một.
Bên ngoài cửa kính sát đất trong suốt chiếm hết toàn bộ bức tường, có tia nắng ban mai chiếu vào. Mái tóc ngắn màu nâu đen của hắn được phủ lên vầng sáng càng thêm nhẹ nhàng và mềm mại. Hắn dịu dàng ngẩng đầu lên, cùng với khuôn mặt trẻ trung tràn đầy collagen, trông vừa đơn thuần lại vô hại.
Đeo kính mắt là một dáng vẻ, nhưng bỏ kính xuống lại là một dáng vẻ khác.
Nhưng mà suy cho cùng thì vẫn là một kẻ bụng dạ đen tối.
Lăng Hà Nam oán thầm.
Lăng Tử Hàn nhìn thấy chị gái đi ra khỏi phòng, vô thức nhìn sang.
Trước khi đoàn tụ, hắn vẫn luôn nhìn chị gái thông qua ảnh chụp.
Bác Hai đưa Weibo của Lăng Hà Nam cho Lăng Tử Hàn xem, Lăng Tử Hàn chỉ nhìn qua một lần đã nhớ rõ.
Ban đầu, hắn cũng chỉ nhìn một cách tùy tiện, muốn biết Lăng Hà Nam đã hoàn toàn quên mất mình rốt cuộc đang sống thoải mái như thế nào, bởi vì ngũ quan của Lăng Hà Nam có chút tương tự với mình, hắn càng chú ý đến hơn.
Di truyền đã quyết định Lăng Hà Nam vốn là một mỹ nhân, hiếm có cô gái xinh đẹp nào ở độ tuổi này lại không thích chụp ảnh tự sướиɠ.
Lăng Hà Nam thường chụp ảnh tự sướиɠ ở nhiều nơi hoặc chụp ảnh cùng bạn bè —— trường học, cửa hàng trà sữa, trước gương trong nhà, bên cạnh cây ngô đồng ở góc phố…
Có khi là văn nghệ tiểu thanh tân, có khi lại làm quái trung nhị.
Trong khi Lăng Tử Hàn trải qua cuộc sống đơn điệu, nhàm chán, thì sẽ không nhịn được mà lướt xem Weibo của Lăng Hà Nam.
Hai người sinh ra trong cùng một gia đình, nhưng sống ở hai thế giới khác nhau.
Hắn sẽ cười tự giễu mình, sau đó lấy lại điện thoại, lại đi đúng quỹ đạo của mình lần nữa.
Thế nhưng giờ khắc này, cô đang đứng trước mặt mình.
Mặc chiếc váy ngắn màu xanh da trời có hoa màu trắng, đôi chân dài cân đối mất tự nhiên khép lại, cọ xát vào nhau.
Đôi mắt trần đầy linh khí khẽ nhướng lên, đáy mắt dường như có ánh nước, dù không mở miệng lại giống như đang khẩn cầu, ánh mắt vô tình ra hiệu.
Như thể đang sống động đứng trước mặt hắn.
Nhịp tim của Lăng Tử Hàn bỗng ngừng lại nửa giây. Bắt gặp ánh mắt của cô, hắn ra vẻ bình tĩnh cầm lấy đũa.
“Đổi xong rồi?”
Lăng Hà Nam không lên tiếng trả lời, nắm chặt váy đi đến cạnh bàn ăn —— còn chưa đến mùa hè, cái váy này có hơi ngắn, nhưng trong nhà hôm nay vì em trai mở điều hòa không khí sưởi ấm, cho nên cũng không thấy lạnh.
Lăng Tử Hàn liếc cô một cái: “Túm cái gì, dù sao đã bị tôi nhìn thấy rồi.”
Lăng Hà Nam cau mày nhìn hắn: “Cậu đã nhìn thấy cái gì, cậu…” đều đã che giấu dưới lớp chăn rồi, cô mới không tin hắn có thể thể nhìn rõ, nói tới đây cô phát hiện trong bát của Lăng Tử Hàn vẫn không có gì, không khỏi rất tức giận: “Tôi đã đồng ý với cậu sẽ thay váy, nhưng cậu vẫn chưa ăn cơm.”
“Không có sức xới cơm.” Lăng Tử Hàn chống khuỷu tay lên mặt bàn, cười nịnh nọt với cô rồi chớp mắt đẩy bát cho cô.
“Cậu bị sốt chứ không phải bị liệt nửa người.” Lăng Hà Nam thở dài, nhưng vẫn cầm lấy bát múc cháo cho hắn.
Cô đứng ở mép bàn ăn, ánh sáng từ cửa sổ thủy tinh vuốt ve khuôn mặt thiếu nữ, dịu dàng xinh đẹp trong quầng sáng.
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu, trong mắt là hình dáng của cô.
Lăng Hà Nam bưng bát cháo ra, rồi lại đẩy đĩa dưa cải đến trước mặt hắn: “Mau ăn đi, dù cháo còn ấm nhưng bánh ngọt sẽ nguội mất.”
Lăng Tử Hàn đẩy ghế ra sau một chút, vẻ mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ chân mình: “Đến đây.”
“…” Lăng Hà Nam vừa mới cầm lại cái thìa, tay không nhịn được run rẩy: “Làm cái gì.”
“Ngồi chỗ này.”
“… Cậu…”
“Không cần chị ngồi chỗ này thì để chị thay cái váy khác làm gì.”
Hóa ra cái váy này còn hàm ý này sao? Lăng Hà Nam kinh ngạc nhìn hắn, muốn biết trong hồ lô hắn rốt cuộc bán thuốc gì.
“Chị đã đồng ý giúp tôi bắn ra.”
Nhưng mà đã cách lâu như vậy, cậu mềm rồi đại ca à!! Lăng Hà Nam suýt nữa không nhịn được mà chửi thề, thế nhưng bởi vì e ngại uy quyền của em trai ——Được rồi, đây vẫn là do da^ʍ uy, cô chỉ có thể im lặng.
Cô vô thức liếc nhìn quần jean của Lăng Tử Hàn, vị trí đũng quần hơi gồ lên, dường như có cái gì đó đang được bao bọc chặt.
Rõ ràng đã qua mười phút rồi sao vẫn không an phận! Lăng Hà Nam thở dài một tiếng rồi đi đến: “Em trai, cậu rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy…”
Lăng Tử Hàn nhíu mày: “Là từ hai nghĩa sao?”
“…”
“Chị nhanh lên, nếu không cháo sẽ nguội thật đấy, tôi là người bệnh mà.”