Phòng truyền đến tiếng một nam một nữ tranh cãi.
“Ngày mai tổng giám đốc Thẩm của Vũ Đạt sẽ tới, chắc chắn tôi sẽ không đi được.” Giọng người đàn ông trầm thấp.
“Chỉ có ông bận sao, kiểm toán tháng trước cũng chưa làm xong, ngày mai công ty chi nhánh bên kia còn muốn tìm tôi mở họp, một tổng giám đốc Thẩm của ông, cũng không phải tới nói chuyện làm ăn, gác hai ngày có sao đâu—— thật là, lúc này bà Lưu lại đột nhiên xin nghỉ, biết đi đâu tìm người đây…” Giọng người phụ nữ nghe cũng biết lòng nóng như lửa đốt, tiếng ấn phím điện thoại vang lên, đã bắt đầu lật xem danh sách người liên hệ.
“Mẹ.” Giọng thiếu niên hơi khàn, mất tiếng nhưng vẫn dễ nghe như cũ.
“Nguyên Nguyên, con tỉnh rồi à?” Người phụ nữ chạy nhanh buông điện thoại: “Bảo bối con nghỉ ngơi nhiều một chút, mới vừa truyền nước xong, thật vất vả mới hết sốt, bác sĩ nói con quá mệt mỏi, không cần phải áp lực, nghỉ ngơi cho tốt. Con muốn ăn cái gì nào? Mẹ đi mua cho con, để ngày mai mẹ xem có thể xin nghỉ chăm sóc cho con không…”
Lăng Hà Nam đứng ở ngoài cửa, hàng mi dài trên mí mắt nhẹ nhàng trĩu xuống dưới.
“Hai người ồn quá, con không nghỉ ngơi được.” Thiếu niên chống người ngồi dậy, liếc mắt nhìn một mảnh nhỏ góc áo lộ ra ngoài cửa một cái : “Ngày mai cha mẹ cứ làm việc, không cần chậm trễ công việc vì con.”
Lăng Phụ rất hài lòng vì con trai hiểu chuyện: “Sao có thể nói là chậm trễ được, cơ thể của con cũng rất quan trọng, tháng sau chính là Olympic, không thể bởi vì như vậy mà chậm trễ.”
“Ây da Nguyên Nguyên tự nó biết, bà đừng nói, làm gì có đứa nào thông minh như Nguyên Nguyên, dù nó có nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng cũng có thể lấy hạng nhất.”
Khóe miệng Lăng Tử Hàn không dấu vết nhếch ra một tia chê cười, nhưng thoạt nhìn sắc mặt tái nhợt vẫn là học sinh xuất sắc hiểu chuyện nghe lời trước mặt cha mẹ.
“Không cần tìm người khác.” Hắn hơi rũ mắt xuống: “Để chị chăm sóc con là được.”
Vợ chồng nhà họ Lăng nhất thời không phản ứng lại, tất cả đều sững sờ tại chỗ, Lăng Hà Nam ngoài cửa bỗng dưng cũng hoảng hốt.
“Cái đó… Như vậy sao được, chị con cũng là con nít, chăm sóc không tốt.” Mẹ Lăng hiển nhiên không đồng ý.
Lăng Phụ cau mày: “Con bé có thể làm cái gì, con còn muốn con bé chăm sóc con?”
Lăng Tử Hàn hạ tay nắm chăn, không có cảm xúc nói: “Dù sao con cũng đã hết sốt, chỉ cần một người nấu cơm đổ nước cho con, ai cũng làm, chị… Chỉ nấu cơm là đủ rồi.”
“Sao con biết con bé biết nấu cơm?” Mẹ Lăng nghi ngờ.
“Chú hai ngày nào cũng ra ngoài bán hàng, chị ở nhà một mình, không biết nấu cơm thì sống làm sao.” Lăng Tử Hàn ho nhẹ, sợ tới mức mẹ Lăng chạy nhanh đi lên vỗ lưng thuận khí cho hắn.
“Để con bé chăm sóc con cha không yên tâm.” Cha Lăng có chút do dự: “Đều là con nít cả.”
“Cha, tốt xấu gì chị cũng ở trong nhà nhiều ngày như vậy, ít nhất cũng phải có chút giá trị chứ.” Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Nhà họ Lăng không nuôi mấy kẻ vô dụng, không phải cha đã nói vậy sao.” Ánh mắt vô hồn, ánh sáng khôn khéo xẹt qua một cái trong đáy mắt thiếu niên.
“Cũng đúng.” Cha Lăng suy nghĩ: “Cứ xem thử, có vấn đề gì, con gọi điện thoại ngay cho chúng ta.”
“Ông xã ——”
“Cứ như vậy đi.”
Cha Lăng mẹ Lăng lại dặn dò vài câu với Lăng Tử Hàn mới rời khỏi phòng.
Chỉ một lát sau, cửa phòng ngủ Lăng Tử Hàn bị lén mở ra.
Lúc Lăng Tử Hàn truyền nước đã ngủ khoảng được một lúc, lúc này đã không muốn ngủ nữa, nửa nằm ở trên giường đọc sách, thấy phía sau cửa lộ ra một khe hở, lại là cái đầu lén lút của Lăng Hà Nam lộ ra.
Lăng Tử Hàn cạn lời nhìn cô: “Đổi cách lên sân khấu rồi à.” Trong nhà mình còn lén lút như vậy làm gì.
Lăng Hà Nam nghiêng mình tiến vào đóng cửa lại, trừng mắt liếc nhìn hắn một cái: “Cậu suy nghĩ cái gì vậy.”
“Lúc nãy nghe thấy hết à?” Lăng Tử Hàn gập sách lại, đặt ở trên tủ đầu giường.
“Ừ, hơn nữa lúc nãy họ còn dặn dò đủ thứ với tôi.” Lăng Hà Nam đi đến mép giường ngồi xuống: “Nói không chăm sóc cậu tốt thì sẽ treo cổ tôi.”
“À.” Lăng Tử Hàn nói theo cô, miệng lưỡi rất nghiêm túc: “Vậy chị phải hầu hạ tôi cho tốt, treo cổ rất khó coi.”
Lăng Hà Nam nhịn cười: “Đẹp như cậu hả đại thiếu gia.”
“Tôi là tiểu thiếu gia.” Như là đang nhắc nhở sự tồn tại của cô, Lăng Tử Hàn giương mắt nhìn cô, bởi vì liên quan đến bệnh, khi nói chuyện giọng rất nhẹ, không khí không đủ.
Lăng Hà Nam không quan tâm lời nói không thực tế của hắn, vươn tay xem xét độ ấm giữa trán hắn.
Lòng bàn tay mềm mại đặt lên trán Lăng Tử Hàn, dịu dàng ấm áp.
Ánh mắt Lăng Tử Hàn hơi cứng lại, giương mắt nhìn cô dưới lòng bàn tay, bởi vì mới vừa hạ sốt, ánh mắt có chút mê mang, thậm chí mang theo chút hơi nước, ngoan ngoãn vẫy đuôi lấy lòng, làm tim Lăng Hà Nam đập lỡ một nhịp.
“Vẫn có hơi nóng, cậu nằm tiếp đi.”
“Là tay chị quá lạnh.” Lăng Tử Hàn giơ tay nắm lấy cô, đặt lên khuôn mặt cọ nhẹ: “Thật thoải mái.”
Mặt Lăng Hà Nam đỏ bừng, lại ngượng ngùng rút tay về: “Tôi đi lấy đá đắp lên trán cho cậu…” Em trai khốn kiếp, bị bệnh cũng không quên trêu cô.
“Không cần, làm gì có đá nào thoải mái bằng chị.” Lăng Tử Hàn đưa mắt nhìn về phía cô, lười nhác nói: “Tôi còn muốn thoải mái hơn một chút nữa.”
Câu nói ra khiến cô trừng mắt nhìn thẳng: “Cậu còn bệnh đấy… Trong đầu toàn tϊиɧ ŧяùиɠ lên não sao?”
“Phụt.” Lăng Tử Hàn cười, cúi đầu cười sang sảng, sau đó ngước mặt lên nhìn cô: “Tôi chỉ muốn ôm chị, thứ bò trong đầu của chị có phải tϊиɧ ŧяùиɠ hay không tôi cũng không biết.”
“…” Nói mập mờ như vậy ai cũng sẽ hiểu sai đấy?! Lăng Hà Nam cắn môi, quyết định tự mình kiên định: “Chúng ta như vậy không tốt.” Đặc biệt là cùng với em trai… Sau đó, giờ mỗi lần thân mật với hắn, cô sẽ nghĩ đông nghĩ tây, tất cả lực chú ý đều trật.
Bọn họ là chị em, chị em hẳn là có tình thân bình thường, mà không phải cô như bây giờ.
Bọn họ đã sai ngay từ đầu rồi.
“Em trai bị bệnh muốn được chị mình ôm cũng không được?” Lăng Tử Hàn hỏi cô, quang minh chính đại, đường hoàng.
Bị phản lại không giải thích nổi, Lăng Hà Nam hơi hé miệng, không tìm ra lý do.
“Cho nên chị lại nghĩ cái gì vậy?” Lăng Tử Hàn vẫn thong dong hỏi như cũ, trên mặt thiếu niên dần hiện ra ý cười bỡn cợt.
Giữa người thân, ôm là có thể cho phép.
Lăng Hà Nam tự thôi miên lấy mình, đến gần em trai hơn một chút, nếu không phải tiếng tim đập loạn nhịp tiết lộ tâm tư của cô, cái ôm này vốn dĩ chắc là rất dịu dàng, nhưng cô quá lúng túng, lúc tay đáp lên phía sau lưng Lăng Tử Hàn, giữ đến độ không dám buông.
Lăng Tử Hàn thì không băn khoăn nhiều như vậy, trở tay ôm cô vào trong lòng.