Tối đến về nhà, chỉ có một mình Lăng Hà Nam
Cô ấy đã về một mình, không biết tại sao hắn không về nhà đúng giờ sau giờ tan học. Cô Lưu làm nóng lại một phần thức ăn cho cô rồi cũng đã đi về, Lăng Hà Nam ngồi một mình trước bàn ăn ăn hết bữa cơm, lòng chợt có cảm giác lạc lõng. Ngày trước ở nhà bác hai, tuy chỉ có hai bác cháu nương tựa vào nhau, nhưng cô rất thích khoảnh khắc bữa tối mỗi ngày, cùng bác hai chia sẻ những việc đã trải qua trong ngày, nhưng có lẽ sẽ không còn những ngày tháng như vậy nữa.
Sau bữa tối,cô ở trong phòng riêng làm bài tập, căn phòng hơi to trở nên lạnh lẽo đến lạ thường và im ắng đến đáng sợ, Lăng Hà Nam đeo tai nghe, vừa nghe nhạc vừa làm đề, mới phần nào làm nhẹ bớt cảm giác bất an trong lòng.
Qua một hồi lâu, cô có chút khát nước, nhìn đồng hồ đã là 21:50 rồi, cô đứng lên rồi ra phòng khách rót một cốc nước.
Mở cửa phòng, chỉ có hành lang còn sáng đèn, phòng khách thì tối om, trong bóng tối bỗng truyền đến âm thanh va chạm nhẹ.
Lăng Hà Nam giật mình, chiếc chân đã bước đến bậc thang liền đến phòng khách cũng rụt lại.
“…..Ai đó ?” Cô hỏi, âm thanh bé đến mức chỉ có mình cô nghe thấy.
Lòng cô hoảng hốt hướng về chiếc đèn ở đầu kia của phòng khách, không ngừng an ủi bản thân, tất cả chỉ là do tâm lý mà thôi, bảo an ở khu này nghiêm như vậy, cửa nhà cũng là cửa vân tay phòng trộm cao cấp, cho dù trộm có muốn lẻn vào cũng không dễ chút nào.
Tim cô đập thình thịch, muốn bước vào phòng khách chưa đến 2 giây, chợt cảm giác đằng sau lưng có một người lướt qua.
Lăng Hà Nam bị dọa đến mức hét lên, quay người chạy thục mạng về phòng.
Chưa chạy đước mấy bước, cô đâm vào l*иg ngực của một người, công tắc đèn tách một tiếng rồi đèn bật lên.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là gương mặt quen thuộc.
“Tử Hàn ?” cô như bắt được cái phao cứu sinh sau khi bị dọa đến mức hồn dời khỏi xác, cô ra sức nắm chặt lấy tay của hắn “ Vừa rồi có, có người….”
“Là tôi.” Lăng Tử Hàn nhìn cô một cách lạ lùng, nhìn thân mình cô run bần bật mà cảm thấy buồn cười, “Nhát gan vậy sao?”
Lăng Hà Nam hiểu ra, cô buông tay khỏi tay hắn rồi mạnh mẽ đẩy cậu sang một bên : “ Cậu về rồi sao không nói rằng gì vậy, ở trong phòng khách tại sao lại không bật đèn lên!”
Lăng Tử Hàn liếc cô một cái, cúi mình xuống nhặt chiếc đèn pin vừa bị cô đâm vào khiến rơi trên sàn nhà.
“Tôi đang mới thay xong bóng đèn, vừa chuẩn bị bật đèn lên thì chị đã ra đây rồi.” Cậu ngừng lại một lát, “Lúc tôi về đã nói với chị rồi, nhưng mà chị còn đang bận làm bài tập, về sau trước khi đi ngủ có thể không tắt đèn phòng khách, nhà chúng ta cũng không thiếu chút tiền điện đó.”
Lăng Hà Nam đi theo sát sau lưng hắn : “Sao cậu lại về muộn vậy, bình thường cũng về muộn vậy sao? Bố mẹ cũng không quản sao? Ăn tối cũng ăn ở ngoài ? Lần sau……” cô nói lải nhải suốt mấy câu, nhìn Lăng Tử Hàn quay nghiêng người dừng lại không đi tiếp, đứng yên tại chỗ khiên nhẫn nghe cô nói hết, Lăng Hà Nam mím môi, hạ thấp giọng nói nốt: “ Lần sau cậu về muộn như vậy, có thể nói trước cho tôi được chứ…”
Ánh mắt vốn bình tĩnh của Lăng Tư Hàn bỗng hiện lên một cảm xúc khó có thể diễn tả được.
“Sợ ở nhà một mình sao ? Hắn hỏi, hai người lúc này đã đứng trước cửa phòng ngủ.
Lăng Hà Nam khít lên một tiếng:”Có gì đáng sợ đâu chứ, chị chỉ là sợ cậu về muộn vậy, ở bên ngoài rồi gặp những người xấu thì làm sao .”
Lăng Tử Hàn cúi đầu cười khẽ, không muốn bộc tẩy ý nghĩ thực sự của cô,” Khoảng thời gian này tôi đều sẽ về trễ.”
“Tại sao vậy?” Cô có chút khó chịu
“Phải chuẩn bị cho cuộc thi, cùng với các bạn trong lớp thi Olympic.”
“Ồ.” Lý do quang minh chính đại
“Chị muốn theo đến phòng tôi sao? Vừa rồi ra ngoài làm gì ?” Hắn nhìn người chị theo sau lưng một bộ dạng đầy thất vọng, Lăng Tử Hàn nhịn không được mà trêu chọc cô.
Lăng Hà Nam chợt nhớ ra, quay người trở lại phòng khách lấy nước.
Đợi cô về đến phòng ngủ, Lăng Tử Hàn đang ngồi ở đầu giường mình.
Tim cô bỗng nhiên đập thật nhanh, trong phút giây này, đầu Lăng Hà Nam chợt hiện lên khung cảnh cô và hắn cùng nhau làm đủ các trò khó thể diễn tả…. Mặt cô trong chốt lát liền nóng lên.
“Đừng cứ nhìn tôi là nghĩ đến mấy chuyện đó.” Lăng Tử Hàn chỉ cần liếc mắt cũng biết cô đang nghĩ gì, cố ý lấy lời của cô để trêu cô.
Lúc này Lăng Tử Hàn đã thay bộ đồng phục bằng áo phông quần đùi thường mặc ở nhà, toàn thân hắn toát lên chất thiếu niên hoạt bát, giống như vào gió trưa hè, thổi qua lan can nhẹ nhàng, thanh mát và sạch sẽ.
Chỉ là sau khi nghe lời hắn nói,tâm tình tình thiếu nữ của cô trong chốt lát bay sạch, cô quay về chỗ ngồi của mình.
Vừa đặt mông xuống, đập vào mắt cô là viên thuốc bóng lộn đặt trên mặt bàn.
Cô ngờ ra, quay đầu nhìn Lăng Tử Hàn: “Là cậu mua sao?”
“Ừm.” Lăng Tử Hàn có chút mất tự nhiên mà trả lời, “Có tác dụng trong vòng 72 giờ, nhưng mà uống càng sớm thì càng tốt.”
Lăng Hà Nam nghĩ đến việc một thiếu niên trông vô cùng ngoan ngoãn, ưu tú chạy vào hiệu thuốc để mua thuốc tránh thai, cô lại không nhịn được nhếch mép cười, cảm giác lo lắng khi làm những chuyện kia với em trai ở trường cũng lắng xuống phần nào.
Người chị này cũng thật là dễ dỗ.
Lăng Tử Hàn cũng không mấy để ý đến việc cô đang nghĩ gì, còn giải thích cho cô những việc phải chú ý khi uống thuốc, có thể sẽ có tác dụng phụ. Rất dễ thấy được rằng hắn đã đầy nghiêm túc hỏi nhân viên bán hàng về việc này.
Lăng Hà Nam không chú ý nghe lắm, mà ánh mắt cô lúc này dừng lại trên người hắn, nghĩ về những cử chỉ vượt giới hạn mà giữa hai người lúc chiều.