Về phòng, mẹ Tiêu không khỏi trầm mặt. Bà một lời không nói đi đến bàn trang điểm, âm thầm nghĩ xem nên tính sổ với lão chồng như thế nào. Ông dám giấu bà việc lớn như vậy, điều này khiến Châu Liên rất buồn lòng. Mặc dù cá nhân bà rất thích Chân Đồng, từ khi con bé còn nhỏ đã thích nhưng nghĩ đến việc Tiêu Quân Đình giữ bí mật với mình liền khiến Châu Liên rất khó chịu.
Bà vốn là người không thích can thiệp quá sâu vào cuộc sống của con cái, nên ngây từ nhỏ Chân Liên tôn trọng suy nghĩ và quyết định của con mình.
Bà và mẹ Chân Đồng trước đây khá thân, dù sau này giữa ba và mẹ Chân Đồng có xảy xung đột thì Châu Liên cũng không vì vậy mà xa lánh Vân Tình. Bà nhìn Chân Đồng từ nhỏ lớn lên, như nhìn thấy quá trình trưởng thành của Y Đằng, vì vậy sự yêu thích đối với cô cũng không ngừng tăng lên. Thậm chí còn nhắc về Chân Đồng nhiều hơn cả con trai mình.
Y Đằng từ nhỏ đã sống cùng bà ngoại, nên những ngày đầu sống cùng con trai gặp rất nhiều khó khăn. Tình cảm mẹ con khó vun đắp hơn tưởng tượng của bà. Lúc đó vì gia đình nhà chồng không chấp thuận hôn nhân của bà và Quân Đình nên bọn họ bắt buộc phải dọn khỏi nhà chồng. Nhưng vì kế mưu sinh phải gửi Y Đằng về nhà ngoại còn bản thân hai người chuyển đến thành phố, bắt đầu sự nghiệp. Sau này thời gian gặp con trai cũng ngày càng ít đi, khi bà ngoại mất Châu Liên mới đưa Y Đằng về sống chung.
Cũng không ngờ sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy. Đó giống như sự bỏ lỡ quá trình khôn lớn của Y Đằng, dẫn đến nhiều chuyện đau lòng của hôm nay.. Mặc dù hắn không nói gì, nhưng bà biết con trai mình chính là kiểu người luôn ôm mọi chuyện vào lòng, không để người khác phát hiện sự thay đổi của bản thân.
Châu Liên loay hoay trong suy nghĩ, dưỡng da trên mặt đã thoa bao giờ cũng không hay. Khi tỉnh táo lại thì nhận ra ba Tiêu đang ôm chầm lấy mình từ phía sau, ông thủ thỉ bên tai bà.
"Nghĩ gì mà tập trung vậy?"
Châu Liên thu lại nét ngạc nhiên, hừ một tiếng không để ý đến Tiêu Quân Đình. Bà tiếp tục công việc skincare của mình, hoàn toàn không quan tâm đến sự đυ.ng chạm sau lưng. Điều này khiến ba Tiêu không khỏi nghệch mặt.
"Giận rồi à? Có chuyện gì sao?"
Thấy Châu Liên lạnh nhạt như vậy, Tiêu Quân Đình liền biết bà có chuyện gì đó không hài lòng với mình, ông cẩn thận dò hỏi.
"Làm sao tôi dám giận bác Tiêu chứ. Rõ ràng đã hứa không giấu giếm nhau chuyện gì mà lại tạo bí mật cơ đấy. Người vợ như tôi nào dám trách cứ."
Nói rồi bà không khỏi hất tay ông, chỉnh đốn lại mái tóc, nghiêm chỉnh lên giường nằm vào vị trí của mình.
"Thôi, có chuyện gì nói tôi nghe. Tôi làm gì có bí mật nào với bà."
Thấy Châu Liên ngoe nguẩy bỏ đi, Tiêu Quân Đình liền cười hì hì đi theo, dâng ra bộ mặt lấy lòng. Ông nằm xuống giường, nghiêng người nhìn chằm chằm gương mặt trắng mịn của bà.
"Hừ."
"Nói tôi nghe nào, có chuyện gì à?"
"Y Phong nói hết rồi, tốt nhất ông đừng giấu tôi!"
Người nào đó đã hứa với bé Y Phong, giờ đây giận quá liền quên mất, vội vàng tố cáo không chừa điểm nào.
Nghe Châu Liên nói vậy, Tiêu Quân Đình liền đoán được thằng nhóc Y Phong đó không giữ được bí mật, ông âm thầm nghiến răng tức giận vì đứa con trai không có tiền đồ của mình. Sau đó cười xuề xòa giải thích với Châu Liên. Tiêu Quân Đình vừa kể lại câu chuyện với bà, vừa âm thầm suy nghĩ phải phạt Y Phong thật nặng mới được.
Nói được một lúc nhưng thấy Châu Liên im lặng không trả lời, ba Tiêu liền cảm thấy có gì đó sai sai nên liên tục xin lỗi. Thật ra ông đã định nói với bà nhưng có phần do dự vì lời hứa với Y Đằng. Dù sao đó cũng là chuyện của con trai, người làm cha mẹ dù có quan tâm cũng không nên can thiệp quá sâu vào đời tư của hắn. Hơn hết Y Đằng lại là kiểu người có chuyện gì cũng không nói ra, cũng không thích ai đó nói về việc của mình.
Tiêu Quân Đình còn nhớ lúc đó vợ chồng ông khoe con trai học giỏi, lại còn là hội trưởng hội học sinh ở trường với bạn bè, điều này bị Y Đằng nghe được, hắn liền bày ra bộ dạng nghiêm túc nhất từ trước đến giờ, thẳng thắn đề nghị hai người đừng quá khen ngợi mình trước mặt người khác. Nhưng việc đã đến nước này, Tiêu Quân Đình không thể tiếp tục giữ im lặng. Vợ ông vẫn quan trọng hơn, bà mà giận rồi thì ông sẽ rất khó sống. Con trai không thể sống với mình cả đời, nhưng vợ sẽ sống với mình cả đời. Y Đằng sẽ hiểu tấm lòng của ông thôi..
Tiêu Quân Đình liên tục chọc cho Châu Liên vui vẻ nhưng đổi lại chỉ là sự trầm mặc của bà. Ánh mắt Châu Liên như muốn nói đây không phải là điều khiến bà phiền lòng. Hai vợ chồng không khỏi nhận ra ở độ tuổi này, bản thân hai người càng ngày càng nhạy cảm với cảm xúc của đối phương. Điều đó khiến cả hai nhận ra rất nhiều chuyện.
Sáng hôm sau, Châu Liên vẫn còn giận dỗi Tiêu Quân Đình. Trên bàn ăn không khí vô cùng u ám, ba Tiêu luôn nhìn sắc mặt mẹ Tiêu, làm Y Đằng nhận ra có điều gì đó khá bất thuòng ba mẹ. Ăn xong, Y Phong liền đòi quà với Tiêu Quân Đình, kết quả bị mắng một trận, nhóc mếu máo chạy vào phòng mách anh trai. Thế là từ miệng Y Phong, Y Đằng liền biết được câu chuyện ngày hôm qua.. Dù em trai không nói, hắn cũng biết ba chắc chắn sẽ không giấu mẹ, nói ra chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Thật ra cá nhân Y Đằng rất ham mộ tình cảm của ba mẹ. Đối với hắn, tình cảm của hai người giống như một quyển tiểu thuyết êm đềm vậy. Không sôi nổi, không hào ngoáng, cũng không quá đặc biệt nhưng vô cùng sâu lắng.
Nghĩ đến đó, Y Đằng liền thở hắc ra, dịu dàng an ủi Y Phong, thành công dụ dỗ nhóc vào phòng làm bài tập. Xong, hắn nằm lăn ra giường, nghĩ xem nên đối phó với câu hỏi của mẹ như thế nào. Nhưng khác với suy nghĩ của Y Đằng, mẹ Tiêu không nói gì cả. Sau cơm chiều bà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng.
"Mẹ sẽ không nhắc chuyện của con nhưng mẹ không hi vọng con tổn thương người khác."
Y Đằng hơi khó hiểu nhìn mẹ, bà nói vậy là có ý gì chứ? Chắc là sợ hắn làm tổn thương Chân Đồng đi? Nhưng hắn làm tổn thương cô làm gì chứ? Hoàn toàn không liên quan nha..
Thấy con trai ngờ nghệch không hiểu, Châu Liên âm thầm thở dài, quay lưng về phòng. Ba Tiêu bên cạnh thấy thế liền đi theo.
Về Phòng, Tiêu Quân Đình ôm lấy vai vợ, ánh mắt tràn đày yêu thương.
"Em thở dài cái gì vậy? Sao lại nói vậy với con? Y Đằng đâu phải người như vậy."
"Tôi là sợ cả hai đứa sẽ tổn thương thôi. Y Đằng nhà chúng ta... hazz."
Sau đó như nhớ chuyện gì đó liền hất tay ba Tiêu, trầm mặc lên tiếng.
"Tôi còn giận ông đấy, đừng có động tay động chân."
Mặc dù bà đã không còn giận dỗi Tiêu Quân Đình nữa, nhưng vẫn không muốn dễ dàng làm hòa với ông.
Thế là tối đó Tiêu Quân Đình lại tiếp tục hành trình năn nỉ Châu Liên. Ông hiểu vợ mình khi giận sẽ nói như vậy chứ hơn ai hết, Tiêu Quân Đình biết trong lòng bà không trách ông. Chỉ là muốn cho mình biết giữa vợ chồng không nên giấu giếm lẫn nhau, bà sẽ giận hơn nữa nếu ông dám làm thế vào lần sau.
Chuyện Y Đằng và Chân Đồng cũng khiến Tiêu Quân Đình suy nghĩ khá nhiều. Mặc dù ông hi vọng con trai mình sẽ tìm được hạnh phúc nhưng một mặt lại cảm thấy con đường giữa Y Đằng và Chân Đồng rất mù mịt. Hai đứa trẻ dường như còn quá sớm để có thể ở bên nhau.
Có lẽ lo lắng của Châu Liên là đúng. Vấn đề lớn này cũng nằm ở thằng nhóc nhà họ nữa. Nhưng Tiêu Quân Đình quyết định mặc kệ, dù sao đúng thời điểm thì tụi trẻ sẽ nhận ra thôi. Ông tin Y Đằng không ngốc đến mức bỏ lỡ tình cảm của mình. Vậy nên lão già như ông quan tâm cũng không giúp được gì, Tiêu Quân Đình chỉ mong quảng đời còn lại được hạnh phúc bên bạn đời và các con của mình.