Năm dấu tay in hằn trên mặt, tôi dường như cảm nhận được hơi nóng từ mặt trái truyền đến. Đối với những lời chỉ trích của bố, tôi chỉ im lặng, không nói lời nào. Trong đầu tôi không có gì ngoài suy nghĩ: "Nếu tôi giải thích bố sẽ tin sao? Hay lại là một trận đòn roi và trao cho tôi ánh mắt lạnh lẽo?"
So với cơn đau từ da thịt truyền tới thì ở nơi nào đó, sâu thẳm trong thâm tâm tôi dường như đang nghẹn lại, nó khiến trái tim ấy đập thình thịch vì đau đớn.
Sau những cái đánh đầy tức giận của bố, tôi vẫn cắn răng không dám bật khóc thành lời, nó khiến tôi cảm thấy mình quá yếu đuối. Tôi không cho phép bất kì ai nhìn thấy con người yếu ớt và bất lực ấy của mình. Tôi ghét bản thân mình như vậy. Những lúc nhứ thế, tôi chỉ mong mình lớn thật nhanh, để rời khỏi ngôi nhà lạnh lẽo, không một chút tình thương này.
Chỉ với suy nghĩ đó, hàng trăm câu hỏi khác liên tục tìm đến.. Rời khỏi đây rồi tôi sẽ đi đâu? Sẽ như những đứa trẻ đáng thương ngoài kia vì kế mưu sinh mà cực khổ? Hay không tìm được con đường của mình rồi lại rơi vào một vũng lầy khác?
Rồi những suy nghĩ ấy vội tắt khi tôi nhìn thấy nụ cười hả hê của các anh chị khác trong nhà, họ luôn cười như vậy mỗi khi tôi bị đánh. Thậm chí họ sẽ rất vui vẻ bắt nạt tôi, nhìn tôi vì đau mà chịu đựng, họ lại càng đắc ý hơn. Mỗi ngày, khi đối diện với những ánh mắt như vậy, càng làm tôi cảm thấy cô đơn và lạnh lẽo..
Đã nhiều lần tôi hi vọng rằng sẽ có ai đó đến và giúp tôi rời khỏi đây, để tôi có thể nhìn thế giới này bằng một tâm trạng tươi đẹp nhất. Nhưng càng như vậy, tôi lại càng nhận ra rằng, cuộc đời này chính là đơn độc. Dù khi tôi đau khổ nhất có ai đó ở bên cạnh động viên, an ủi đi nữa thì người phải mạnh mẽ vượt qua nỗi đau đó vẫn là tôi. Sẽ không ai rảnh rỗi mà đứng ra bảo vệ và giúp đỡ cho một kẻ luôn mang đến phiền phức, họ lo cho cuộc sống của mình còn bận rộn kia mà..
Ngày qua ngày, tôi không còn sức lực để phản bác những lời đồn xung quanh nữa. Mặc cho họ tư biên tự diễn, tôi cũng không còn cố gắng giải thích bất cứ điều gì.
Bọn họ bảo rằng tôi cố tình va vào chiếc xe đậu ngang cửa ấy khiến tôi và em bị ngã nhưng họ không biết rằng vì cú ngã ấy mà tôi đã trầy tay khi cố gắng ôm trọn em gái vào lòng, cũng không ai để ý rằng vì việc đó mà trên chân tôi hình thành một vết sẹo xấu xí.
Chưa ai từng hỏi tôi có ổn không, có đau ở đâu không, có cần gì không.. họ chỉ trách mắng rằng tại sao tôi ôm em gái không cẩn thận như vậy.
Bọn họ lúc ấy đều xoay quanh, lo lắng cho em gái trong khi người bị thương chính là tôi.. Tôi như người ngoài lọt vào gia đình của họ.. Bị cái cảm giác cô lập ấy bao trùm lấy, họ khiến tôi cảm thấy mình chính là người thừa thãi trong gia đình này.
Lặng lẽ trở về căn phòng nhỏ của mình, rửa đi vết thương, nằm trên chiếc giường quen thuộc, tôi cảm nhận hơi ấm từ nó. Cho đến lúc đó, tôi đã cảm thấy rằng cuộc đời mình có lẽ cũng sẽ im lặng như vậy mà trôi qua. Rồi khi tôi chết đi, sẽ không ai tìm đến, cũng sẽ không ai biết rằng một người tên Diêu Chân Đồng đã rời khỏi thế gian này như thế nào.
Bầu trời bắt đầu sụp tối, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa truyến đến. Tôi im lặng không lên tiếng thì chợt phát hiện ra, đó là anh ba, con trai của bác cả nhưng tôi không có nhiều ấn tượng với anh lắm.. Có lẽ là vì nhà bác và nội cách khá xa nhau, ngoại trừ những ngày lễ lớn thì dường như cả gia đình chưa bao giờ tụ hợp.
Tôi chần chừ đặt chân xuống giường, kéo cơ thể nặng nề từ từ ngồi dậy, bên ngoài cửa anh ba dường như rất kiên nhẫn cũng không hối thúc.
Tiến về phía cửa, tôi lười nhác nâng tay lên mở chốt. Nhìn anh ba đứng ngoài cửa mà tôi cảm thấy thật lạ lẫm, anh nhìn tôi một lúc rồi không nói lời nào đưa cho tôi cái bọc mình cầm trên tay: "Cậu kêu em rửa vết thương rồi bôi vào", sau đó liền quay người rời khỏi.
Tôi cầm bọc thuốc trên tay mà đầu óc chậm chạp, chưa hiểu rõ cảm xúc hiện tại là gì. Vui ư? Buồn ư? Dường như tất cả đều không phải.. tôi luôn chán ghét những cảm xúc khó nắm bắt được này.
Lần nữa nó khiến tôi cảm nhận sâu sắc về sự hèn nhát của mình. Cho đến tận sau này, khi đã nghĩ thông suốt nhiều thứ thì tôi mới hiểu được lí do vì sao tôi lại chán ghét cảm xúc đó như vậy.. Tôi luôn sợ hạnh phúc đến rồi sẽ đi. Thà rằng ngay từ đầu đừng cho tôi hi vọng và đặt niềm tin vào bất kì một thứ gì cả. Để khi nó đi rồi, tôi vẫn sẽ giữ được tâm trạng bình thản nhất.. Tôi sợ tình yêu của bố trao cho mình chỉ là giây phút nhất thời, sau đó mọi thứ sẽ quay về những ngày đau khổ trước kia..
Có những lần bác gái và cô lớn trong nhà đặt tay lên tay tôi, nhẹ nhàng xoa nắn. Cái cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyến đến ấy khiến trái tim tôi cảm thấy an toàn và ấm áp. Nhưng khi họ đột nhiêu buông tay rời khỏi, nó tôi liền cảm thấy hụt hẫng và không thích nghi được.. Tôi tham lam cái tư vị ấm áp nơi bàn tay.. Khi hơi ấm trên mu bàn tay dần tan biến, cảm giác lạnh lẽo phút
chút chốc ùa tới, nhiệt độ ấy truyền đến tâm can, lạnh dần và lạnh dần.. Nó như mách bảo rằng
"Chân Đồng, mày không phù hợp để yêu thương".
Điều đó khiến tâm trạng vừa hưởng thụ được một chút ấm áp nhỏ nhoi của tôi vụt tắt, quay trở về thế giới âm u của mình.
Mãi thất thần với mớ suy nghĩ hỗn độn đó, tôi không nhìn thấy anh ba đã quay lại từ lúc nào, anh chậm rãi nói: "Né ra để anh vào."Câu nói đó khiến tôi sực tỉnh, như một thói quen, tôi nép vào góc tường, nhường đường cho anh ấy đi vào. Anh ba cởi dép, bước vào phòng, anh ngồi một góc trên chiếc giường nhỏ của tôi rồi hỏi: "Em rửa vết thương chưa? Rửa rồi thì để anh bôi thuốc cho."
Tôi lờ mờ nhìn anh, cảm thấy có gì đó dường như rất không đúng. Anh ba là người dường như chưa bao giờ nói với tôi quá hai câu, thậm chí khi tôi bị anh cả bắt nạt anh còn chẳng thèm nhìn lấy một cái. Vì vậy khi đối mặt với sự thờ ơ của anh, tôi cũng không lấy làm lạ, nhưng hôm nay người như vậy lại ngồi đây đề nghị bôi thuốc cho tôi.. Nó khiến tôi không phân biệt được giấc mơ và hiện thực..
Dường như anh không có kiên nhẫn nhìn cái mặt ngu đần của tôi nữa, nhìn thấy vết thương đã được rữa sạch trên mu bàn chân của tôi anh liền tiến đến, lấy lại bọc thuốc trong tay tôi, rồi ra lệnh cho tôi ngồi xuống.
Tôi chậm chạp gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống cho anh bôi thuốc, anh vừa bôi vừa nói: "Sau này mình chơi chung nhé?"
Lần nữa anh khiến tôi ngớ ra, đó là lần đầu tiên có có người đề nghị chơi cùng tôi..
Ban đầu tôi cũng qua loa gật đầu cho lấy lệ, cũng không tin những lời đó của anh ấy. Ở trường, tôi đã trải qua rất nhiều, căn bản thì chả có ai kiên nhẫn với con người như tôi cả.. Họ sẽ tức giận rồi hỏi rằng tại sao tôi lại có thể bình thản trong khi bạn bè bị như vậy hoặc mắng tôi thật nhàm chán, chơi cùng tôi không thú vị gì cả.
Nhưng khác với suy nghĩ của tôi, anh ba sau khi thoa thuốc cho tôi liền đi mất. Những lần sau này khi anh đến nhà nội đều đặt biệt đến tìm tôi, chơi những thứ mà những đứa trẻ khác thường làm, như trốn tìm, bắt ve.. hay chỉ đơn giản là cùng xem một bộ phim hoạt hình rồi ngồi lại bàn luận. Dần dần tôi cảm thấy tốt hơn, mỗi khi anh ba đến tôi đều rất vui vẻ. Có lẽ đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất mà tôi từng có.
Chúng tôi chơi với nhau rất hòa thuận. Cho đến một ngày bỗng dưng cô cả nói mình bị mất tiền trong khi tôi, anh ba, chị ba, anh cả và em tư đang ở cùng một chỗ. Trong khi người lớn thì loay hoay tìm số tiền bị mất, thì bọn trẻ chúng tôi cũng hì hục đoán xem ai đã lấy số tiền đó. Trong khi anh cả nhìn mấy đứa em và hỏi xem có ai lấy tiền của cô không thì anh ba lại đột nhiên nhìn tôi chằm chằm, đột nhiên nói: " Chân Đồng, có phải em lấy không?"
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi. Lúc đó đầu tôi trống rỗng, ngay đến việc lắc đầu hay gật đầu cũng không làm được. Vậy mà anh ba lại không nói tiếng nào, tiến lên lục soát người tôi. Tuy anh ấy không tìm được gì nhưng vẫn nhìn tôi với ánh mắt muôn phần nghi ngờ.. Cho đến khi cô cả tìm được số tiền trong hộc tủ phòng ngủ của mình. Cô phát hiện là do mình cất vào tủ nhưng quên mất.
Lúc đó tôi đã nghĩ: "Anh ấy sẽ xin lỗi mình nhỉ?"nhưng không, anh không làm điều đó. Anh ấy vẫn vui vẻ chơi đùa cùng các anh chị khác mà quên mất tôi ở một xó nào đó. Lần nữa tôi lại quay về cái vỏ bọc khô cằn của mình.
Đã từng vì sự giúp đỡ của anh ấy mà quan hệ của tôi và các anh chị khác mới cởi mở hơn, cũng nhờ vậy mà tôi và chị ba mới thân thiết như vậy, nhưng giờ đây niềm tin của tôi như sụp đổ. Tại sao anh ấy lại nghi ngờ tôi mà không phải người khác? Ánh mắt của anh ấy lúc đó không khác gì những ánh mắt miệt thị tôi như bao người khác.. không có bất kì sự tin tưởng nào.
Tôi đã nghĩ, nếu như anh ấy biết không phải là tôi thì cũng sẽ xin lỗi và chúng tôi lại như trước đây, nhưng tôi sai rồi.. anh ấy dường như không cảm thấy có lỗi, thái độ đối với tôi ngày càng khắc nghiệt hơn, nó như anh cả và em tư từng đối xử với tôi..
Tôi càng giấu mình vì chuyện đó. Chúng tôi cũng không còn nói chuyện, anh ấy cũng như trước đây, xem tôi như không tồn tại.
Sau này khi vô tình nhớ đến sự việc đó thì lòng tôi vẫn buồn âm ỉ, chưa một lần thay đổi..
Có lẽ là do lúc ấy anh ba không hòa hợp được với anh cả và em tư nên mới xem một đứa luôn một mình như tôi là hàng dự bị. Khi anh cả và em tư rủ nhau chơi game mà quên mất mình thì anh ấy sẽ chạy đến tìm tôi và khi họ đến tìm anh ấy thì anh ba sẽ không do dự mà vứt bỏ tôi để rời đi..
Không phải là tôi không nhận ra điểm khác thường ấy, nhưng tôi sợ..
Tôi sợ khi mình nói ra điều bản thân bất bình rồi, thì anh ba sẽ không còn quan tâm tôi nữa..
Sẽ không có người chơi cùng tôi, sẽ không có người kéo tôi ra khỏi căn phòng âm u ấy..
Tôi cứ hèn nhát như vậy mà giấu đi mọi tâm trạng của mình..
Rồi tôi lớn lên, nó như trở thành một thói quen..