Ngầm Mê Muội

Chương 48

Sau khi từ Ý trở về, Tần Hiếu Tắc liên tục bắt gặp Đường Thư ở quán bar của mình.

Thấy vậy anh đành nói thẳng chỉ vì trông cô ấy có đôi nét giống bạn gái cũ của mình mà thôi, không ngờ rằng ngày hôm sau cô ấy vẫn tới.

Đường Thư là người rất kiên định, hay nói huỵch toẹt ra thì cô ấy quá thích Tần Hiếu Tắc rồi, dù anh có nói cô ấy trông giống người bạn gái cũ thì cô ấy vẫn không quan tâm.

Lúc anh nghe cô ấy bày tỏ như vậy với mình thì anh cũng cạn lời.

Trên đời thế mà còn có loại người bám dai như đỉa thế này.

Buồn cười thật.

Người ta vui vẻ giải thích thì không chịu nghe, vì vậy Tần Hiếu Tắc lập tức thay đổi sắc mặt, hung hăng từ chối cô ấy.

Lúc đó nhìn thoáng qua trông Đường Thư rất không vui, cô ấy không chần chừ thêm nữa mà lập tức rời đi. Những ngày sau đó tuyệt nhiên không còn thấy cô ấy tới quấy rầy anh nữa.

Cũng chính vì chuyện này Tần Hiếu Tắc bỗng nhiên như hiểu ra một điều.

Có thể thay đổi vì vài lời nói như vậy, khẳng định không phải thật sự thích anh.

Nếu đã thật lòng yêu một ai, dù có phong ba bão táp vẫn muốn ở bên anh.

“Em đoán xem?” Tần Hiếu Tắc nhướng mày, thoáng nhìn về hướng Lục Giai Ân đang nhìn.

Đôi mắt đen tuyền của cô có chút thất thần, cả dáng người mảnh khảnh như muốn hòa làm một với chiếc sô pha màu xám đậm kia.

“Em không biết.” Lục Giai Ân hạ mi mắt, l*иg ngực có hơi khó chịu.

Tần Hiếu Tắc yên lặng quan sát từng thay đổi biểu cảm trên gương mặt cô, anh thấp giọng thở dài: “Sao em lại không hiểu được chứ?”

Hô hấp của Lục Giai Ân càng lúc càng nhanh, cô ngước mắt lên nhìn anh.

Tần Hiếu Tắc một lần nữa đi về phía cô rồi ngồi xổm xuống trước mặt cô.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo phân biệt hai vùng sáng tối trên gương mặt anh càng làm nhưng đường nét khuôn mặt anh thêm phần sắc nét và vô cùng nghiêm túc.

Anh mở miệng, gằn từng chữ nói: “Trong lòng anh, không một ai có thể thay thế em.”

Da đầu Lục Giai Ân tê rần, cô cúi người đối diện nhìn anh.

Tần Hiếu Tắc tiếp tục nói: “Mà em càng không thích Hàng Hữu như em nghĩ. Nếu không sao em lại chịu hôn anh, lên giường với anh.”

Khi thật lòng yêu một người, sao có thể làm những hành động thân mật với bất kỳ ai khác được cơ chứ?

Họ lại cũng chẳng phải là âm dương cách biệt.

Lục Giai Ân trố mắt nhìn anh, trái tim cô nhảy loạn xạ.

Tần Hiếu Tắc đứng dậy, ánh mắt anh sáng rực.

“Thừa nhận đi Lục Giai Ân, trước đây em cũng thật lòng thích anh.”

Anh cúi người, lông mi rũ xuống sát vào môi Lục Giai Ân.

Mà Lục Giai Ân lúc này bị anh chất vấn như vậy thì vô cùng bất ngờ, đầu óc cô trống rỗng không biết nên nói gì.

Thấy gương mặt đối phương càng tiến gần về phía mình, cô vội vàng đứng dậy né tránh. Nhưng vì quá luống cuống nên đứng không vững, lảo đảo một hồi lại ngã xuống ghế sô pha.

Nụ hôn của Tần Hiếu Tắc vì hành động này của cô mà bị hụt rồi. Dẫu không bị cưỡng hôn nhưng mặt cô vẫn đỏ lựng cả lên. Để cứu vãn tình thế ngượng ngùng này, cô một lần nữa đẩy anh ra rồi đứng dậy.

“Khuya rồi, anh mau về đi.”

Tần Hiếu Tắc nhìn chằm chằm cô một lúc.

“Sau khi anh về, em nhớ suy nghĩ lại những lời anh nói đấy.”

Cuối cùng tiếng đóng cửa cũng vang lên, căn phòng yên tĩnh trở lại như trước.

Lục Giai Ân mệt rũ rượi nằm dài trên sô pha.

Đêm hôm đó, cô đã mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ mọi thứ như vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, chỉ có thể nghe rõ tiếng Tần Hiếu Tắc.

“Em không hề thích Hàng Hữu.”

“Người em thích chính là anh.”



Sáng hôm sau rời giường, đầu Lục Giai Ân tê cứng, cô có cảm giác như bản thân vừa trải qua một cuộc tẩy não vậy.

Cô thậm chí có chút tin tưởng những lời Tần Hiếu Tắc nói.

Lục Giai Ân lắc lắc đầu, tạm thời quên đi vấn đề này, không nghĩ tới nữa.

Cô mở điện thoại ra xem thì thấy rất nhiều tin nhắn gửi đến cho cô.

Do ngày hôm qua lễ khai mạc diễn ra vô cùng suôn sẻ nên Lục Giai Ân nhận được rất nhiều lời chúc mừng đến từ mọi người.

Trâu Dư không chỉ gửi lời chúc đến cho cô mà còn giới thiệu một dự án nho nhỏ mời gọi nếu Lục Giai Ân có hứng thú thì hãy tham gia.

Thật ra đây là hoạt động gây quỹ cộng đồng thông qua việc tổ chức một triển lãm công ích, tuần triển lãm này diễn ra nhằm bán đấu giá các tác phẩm lấy tiền cho các hoạt động từ thiện, toàn bộ số tiền thu được sẽ dành cho việc cứu trợ các bạn nhỏ bị bệnh tim.

Lục Giai Ân sau khi đọc xong rất nhanh đã báo lại rằng cô đồng ý tham gia.

Trân Dư: Tớ biết cậu sẽ tham gia mà!

Trâu Dư: Đại mỹ nhân, tớ chờ tranh của cậu nha!

Sau đó còn kèm theo icon cực kỳ sung sướиɠ nữa.

Lục Giai Ân cười cười tiếp tục đọc tin nhắn khác.

Ứng Huyên cũng nhắn cho cô, nói rằng anh ấy đang ở xa không tiện trực tiếp chúc mừng được, hẹn cô lần tới anh ấy trở về sẽ đến tạ lỗi sau.

Lục Giai Ân lướt lướt một lúc lại nhận được tin nhắn của Trâu Dư.

Cô ấy gửi cho cô văn bản chi tiết về sự kiện thiện nguyện này.

Trâu Dư: Thời gian còn sớm lắm nên cậu cứ từ từ mà vẽ nha.

Lục Giai Ân trả lời “Tớ biết rồi” xong rồi lại mở thông tin triển lãm kia ra xem thêm lần nữa.

Sau đó cô quyết định ở nhà nghỉ ngơi.

Mãi đến khi mặt trời lặn cô mới cảm thấy ngứa ngáy muốn ra ngoài.

Lục Giai Ân thở dài một hơi nhìn đồng hồ thì thấy đã 8 giờ tối rồi.

Cô thay một bộ đồ và giày thể thao rồi mở cửa ra ngoài.

Lúc đầu, Lục Giai Ân đi dọc theo vành đai của tiểu khu, làm vài động tác khởi động rồi bắt đầu chạy từng bước nhỏ.

Sau khi chạy qua vành đai này cô tiếp tục chạy hướng về quảng trường trung tâm tiểu khu.

Quảng trường trong tiểu khu rất đông người qua lại, từ người già đến trẻ nhỏ đều tới đây hít thở không khí trong lành mát mẻ về đêm. Không những vậy cô còn nghe loáng thoáng tiếng mọi người chơi bóng rổ vọng lại từ phía sân bóng.

Khi chạy ngang qua sân bóng, Lục Giai Ân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình.

“Lục Giai Ân?”

Lục Giai Ân hơi sửng sốt, rồi chậm rãi dừng lại, cô không ngừng thở hổn hển.

Từ phía sân bóng xuất hiện bóng dáng quen thuộc đang chạy tới.

Tần Hiếu Tắc mặc chiếc áo ba lỗ chuyên chơi bóng rổ màu đen, tóc hơi ướt, đôi mắt lộ rõ vẻ khó hiểu nhìn cô.

“Em làm gì ở đây thế?”

Anh cau mày, giọng nói không thể tin được thốt lên.

Nét mặt Lục Giai Ân hơi phớt hồng, hô hấp gấp gáp, trên cổ còn hiện vài lớp mồ hôi.

“Chạy bộ.” Cô vừa thở vừa nói.

“Chạy bộ?”

Tần Hiếu Tắc vươn tay lau cổ cô một chút, Lục Giai Ân theo bản năng rụt cổ lại.

Anh mở lòng bàn tay mình ra, trên đó đều là mồ hôi của cô.

“Em chạy từ nhà tới đây á?”

Lục Giai Ân gật đầu.

“Em giỡn với anh đấy à?!” Tần Hiếu Tắc ngay lập tức sốt ruột, trong giọng điệu cũng có phần nóng giận.

“Sức khỏe em cho phép em chạy à? Bây giờ có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn anh, nhẹ giọng giải thích: “Em đã làm tiểu phẫu rồi.”

“Vậy cũng không được!” Lông mày Tần Hiếu Tắc cau chặt tới mức như chúng sắp chạm vào nhau luôn rồi, “Bác sĩ đã nói em không nên vận động mạnh cơ mà.”

Lúc này hơi thở Lục Giai Ân mới ổn định lại nhưng mặt cô vẫn hơi phớt hồng.

“Chạy chậm không tính là vận động mạnh mà.” Cô bình tĩnh giải thích.

Tần Hiếu Tắc im lặng đối diện nhìn cô, đôi môi mím chặt.

Mãi lúc sau anh mới bình tâm lại mà nói: “Em vẫn muốn tập thể dục đúng không?”

Lục Giai Ân gật đầu: “Em muốn nâng cao sức khỏe.”

Trước đây khi chưa phẫu thuật, cô rất lo lắng về việc này.

Nhưng sau khi làm tiểu phẫu thì chuyện chạy bộ như này đã dần trở thành thói quen hằng ngày của cô.

Hơn nữa, cô đã bắt đầu chạy bộ từ lâu rồi.

Chỉ là lúc trước mới chuyển tới Bình Thành nhiều việc phải lo nên tạm thời không có thời gian, bây giờ nên thiết lập lại thôi.

“Anh chạy với em.” Tần Hiếu Tắc bất lực nói, thấp giọng ra lệnh, “Chờ anh!”

“Hả!”

Lục Giai Ân không kịp cản, đành đứng nhìn anh đi nhanh vài bước về phía sân bóng rổ rồi nói mấy câu với đám người gần đó.

Tất cả ánh sáng trong sân bóng như ôm trọn lấy anh, khắp người anh tỏa ra ánh hào quang màu da cam mờ mờ.

Sau đó anh quay người chạy nhanh về phía Lục Giai Ân.

“Em muốn chạy như thế nào?” Tần Hiếu Tắc bình tĩnh hỏi.

Lục Giai Ân chỉ về phía trước: “Chạy tới bên đó rồi vòng về là được rồi.”

Tần Hiếu Tắc nghe hiểu, gật đầu: “Được, chạy.”

Lục Giai Ân lại hơi do dự: “Anh cứ chơi bóng rổ đi, không cần theo em đâu. Em chạy một lúc nữa thôi.”

Tần Hiếu Tắc cúi đầu nhìn cô, ngữ khí vô cùng kiên định: “Sau này nếu muốn chạy bộ, nhất định phải gọi anh chạy cùng.”

Không chờ cô đáp lời được hay không, anh bắt đầu sải bước chạy.

Lục Giai Ân ngước mắt dõi theo anh, đầu óc rối bời, vô thức chạy theo phía sau.

Tần Hiếu Tắc điều chỉnh tốc độ chạy chậm lại chờ cô đuổi kịp mình sau đó nhịp nhàng chạy một bên cô hệt như một vận động viên chuyên nghiệp.

Chạy đến đoạn đường phía sau quảng trường khung cảnh càng thêm yên tĩnh.

Bóng đêm tĩnh mịch lại chỉ có hai người cùng nhau chạy bộ hòa chung với tiếng thở hổn hển.

Rất nhanh đã đến cổng khu nhà, Lục Giai Ân dần giảm tốc độ rồi chuyển sang đi bộ.

Cô nhìn Tần Hiếu Tắc, dịu dàng nói: “Hôm nay như vậy thôi, nếu anh có việc thì không nên chậm trễ.”

Chân mày Tần Hiếu Tắc giờ đây cau lại rất chặt: “Lục Giai Ân, em thật sự vẫn ổn đó chứ?”

Lục Giai Ân gật đầu: “Em không sao mà.”

Cô còn cười nói thêm: “Em còn tính sau này đăng ký tham gia chạy đua với ngựa nữa cơ á.”

Trái tim Tần Hiếu Tắc như bị ai bóp một cái thật đau, anh thở dài một hơi.

“Không được!”

Giỡn với anh chắc? Một người khỏe mạnh bình thường còn chẳng làm được.

Nữa là cô còn dễ ngã bệnh như vậy?

Lục Giai Ân rủ mắt, trầm mặc không nói lời nào.

Tần Hiếu Tắc bĩu môi, im lặng theo cô bước vào thang máy.

“Em lên nhà đây.” Cô nhỏ giọng nói.

*

Mấy ngày sau đó, Tần Hiếu Tắc như keo con voi bám dính lấy cô.

Đều đặn tối nào anh cũng cùng Lục Giai Ân chạy bộ.

Nhiều khi bản thân có việc phải làm nhưng anh cũng tranh thủ mau về nhìn cô một cái mới yên lòng.

Lục Giai Ân rất nhiều lần từ chối sự nhiệt tình này của anh, nhưng cứ như nước đổ lá khoai nói thế nào anh cũng không chịu nghe.

Cũng đến lúc núi lửa phun trào, một ngày nọ Lục Giai Ân vẫn như cũ cự tuyệt anh nhưng lần này Tần Hiếu Tắc không còn nhịn được nữa mà gầm nhẹ.

“Lỡ như trong lúc em chạy bộ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao hả? Em muốn anh sống tiếp thế nào?!”

Lục Giai Ân nghe thế liền sửng sốt, cô như bị đưa vào lò hấp, cả người cô nóng bừng lên.

Sau đó Tần Hiếu Tắc móc từ trong túi ra hộp thuốc cấp cứu cầm tay.

Nó thật sự rất nhỏ, chỉ có hai ngăn.

Tần Hiếu tắc mở nó ra đưa đến trước mặt Lục Giai Ân, bên trong có vài viên thuốc nhỏ.

Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn nó, cảm thấy có chút quen mắt.

“Đây là…”

Cô hoang mang ngẩng đầu nhìn Tần Hiếu Tắc.

“Đó là thuốc trợ tim khẩn cấp và nitroglycerin.” Tần Hiếu Tắc nói.

Dù sao bản thân cũng từng là người mắc bệnh tim, Lục Giai Ân biết rõ hai thứ thuốc này là gì.

“Anh…” Lục Giai Ân khựng lại, gió đêm đột nhiên thổi tới làm mắt cô hơi cay cay.

Giọng nói cô bỗng nhẹ đi: “Anh vẫn luôn mang theo thứ này à?”

“Có tìm hiểu một chút.” Tần Hiếu Tắc đóng hộp thuốc lại, cất nó đi.

“Anh chắc chắn có thể giúp em.” Anh cúi đầu nói, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

Mấy năm qua ngoài công việc trong khách sạn, Tần Hiếu Tắc còn theo mẹ La Hàm của mình từng bước bắt tay vào việc kinh doanh của Trung tâm Nghệ thuật.

Nhờ có bà anh quen biết không ít người trong giới nghệ thuật.

Thành thật mà nói, phụ trách hai công việc cùng lúc thật sự rất mệt.

Đôi lúc bận đến mức ngủ không đủ, anh tận dụng chút không gian trên xe hoặc văn phòng để chợp mắt một lúc.

Kinh doanh khách sạn là đam mê của anh, là mục tiêu anh muốn theo đuổi, còn kinh doanh nghệ thuật lại là thứ anh muốn làm.

Nhưng thực ra anh vẫn không quá thích việc tiếp xúc thường xuyên với những người trong giới nghệ thuật.

Anh cảm thấy đại đa số họ đều là người thanh cao, ngạo mạn, cậy tài khinh người, dù thất bại cũng không nhìn nhận là do bản thân mà chỉ biết oán trời trách trời đất vô tâm.

Anh từ nhỏ đã nhìn thấy tất cả những điều này cũng biết rằng đèn dù tắt nhưng vẫn chưa cạn dầu.

Đương nhiên, trong giới vẫn còn rất nhiều họa sĩ giỏi, cũng còn không ít những “họa sĩ” đại trà, vẽ thì không đẹp nhưng được cái dẻo mỏ. Không những thế, đám người đó còn vì để leo lên cao mà không từ thủ đoạn mờ ám nào.

Nhưng Lục Giai Ân với đám người trước kia anh gặp không hề giống nhau.

Giữa năm ngoái, anh có thấy tin tức cô đạt giải tại một cuộc thi ở nước ngoài.

Trên tấm ảnh cô mặc một bộ sườn xám cách tân, tay nâng chiếc cúp nhỏ đứng tại vị trí trung tâm giữa bao nhiêu người nước ngoài.

Mái tóc màu đen ánh đồng kết hợp hài hòa với trang phục sườn xám làm tôn lên dáng người yểu điệu của Lục Giai Ân.

Liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này đến từ Trung Quốc.

Anh đột nhiên ý thức bản thân trước kia không hề hiểu về Lục Giai Ân.

Một người dám nỗ lực hết mình cho đam mê của mình, mấy ai làm được như vậy?

Khi đó anh liền thay đổi suy nghĩ của mình.

Anh không muốn “mang cô về bên mình” nữa, mà là mong cô có thể “duy trì ngọn lửa với nghề”.

Lục Giai Ân thích vẽ tranh, vậy anh giúp cô tập trung vẽ thật tốt.

Cô cứ chuyên tâm theo đuổi hoài bão trở thành một nhà nghệ thuật, những chuyện khác cứ để anh lo.

Lục Giai Ân bình tĩnh nhìn anh, thật sự rất cảm động.

“Cảm, cảm ơn anh.”

Ngoài lời cảm ơn này ra, cô nhất thời không biết nên nói điều gì nữa.

“Cảm ơn anh?” Tần Hiếu Tắc khẽ nhếch khóe môi, rồi đột nhiên anh phá lên cười lớn.

“Nếu anh nói anh còn vì em mà học một khóa hô hấp nhân tạo chuyên nghiệp nữa, thì em nghĩ sao?”

Lục Giai Ân kinh ngạc: “Thật?”

Khóe miệng Tần Hiếu Tắc cong lên, đứng đối diện nhìn cô.

Thời tiết buổi tối oi nóng, tiếng người cười cười nói nói vọng đến từ phía xa, thỉnh thoảng không gian tĩnh mịch còn được điểm thêm những tiếng ve kêu mùa hè.

Gió đêm nhè nhẹ thổi, Lục Giai Ân cảm giác được gương mặt mình dần nóng, nóng đến tê dại, tim cô cũng đập càng lúc càng nhanh.

Không khí ám muội bao quanh lấy hai người, cô đột nhiên nghe Tần Hiếu Tắc nói.

“Không tin? Em cứ thử xem?”