Mấy ngày sau, Trần Diễm thật sự luôn đến công ty khoa học kỹ thuật CK tìm Quân Bạch như những gì cô ấy nói với cô.
Ngôn Khả Khả phát hiện, mỗi lần Trần Diễm đi đến công ty khoa học kỹ thuật CK thì đều trở về với vẻ vui sướиɠ và hài lòng.
Hôm nay, sau khi cô ấy trở về từ công ty CK, khuôn mặt lại tỏ vẻ không vui và hơi rầu rĩ.
Quân Bạch từ chối cô ấy rồi ư?
“Sao vậy?” Ngôn Khả Khả hỏi.
“Haiz.” Trần Diễm thở dài, tinh thần sa sút trả lời: “Hôm nay tôi thấy một mỹ nữ tuyệt trần bên cạnh Quân Bạch, trông dáng vẻ của họ rất thân mật.”
Ngôn Khả Khả ngơ ngác, không biết tại sao cô bất ngờ thấy lòng nặng nề như bị thứ gì đó ngăn chặn.
“Cậu nói xem, tôi còn có phần thắng hay không?” Trần Diễm bất ngờ hỏi.
Ngôn Khả Khả lắc đầu, không thể nói ra tất cả suy nghĩ của mình, cô chỉ đành trả lời: “Tôi cũng không biết.”
“Không sao, trên con đường thành công đều có khó khăn, nếu được là do tôi may mắn, nếu không được là do số mệnh của tôi!” Không cần Ngôn Khả Khả an ủi, Trần Diễm đã tự chỉnh đốn xong xui tâm trạng của mình: “Chúng ta đến lớp tự học buổi tối thôi!”
Ngôn Khả Khả im lặng gật đầu, đi đến lầu dạy học với cô ấy.
Sau chín mươi phút trên lớp học, Ngôn Khả Khả tạm biệt Trần Diễm và chuẩn bị đi đến nhà Vu Dương.
Đi qua rừng cây nhỏ là thánh địa cho những cặp đôi yêu nhau, vài ngọn gió đêm thổi qua lất phất, lá cây xào xạc, mơ hồ còn nghe thấy một vài âm thanh kỳ lạ truyền ra từ trong rừng cây.
Ngôn Khả Khả đã từng làʍ t̠ìиɦ nên đương nhiên biết âm thanh đó là gì.
Gương mặt cô khẽ đỏ lên, cúi thấp đầu xuống và bước nhanh về phía trước.
Bỗng nhiên, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt cô.
Ngôn Khả Khả ngẩng đầu, gương mặt điển trai của Quân Bạch lập tức xuất hiện trước mắt.
Dưới ánh trăng màu bạc, nụ cười trên mặt Quân Bạch như có thêm một vầng hào quang, mông lung rất đẹp.
Ngôn Khả Khả nghe rõ tường tận tiếng tim đập nhanh chóng của mình.
“Sao thế, mê rồi à?” Quân Bạch khẽ cười và hỏi.
Ngôn Khả Khả có hơi sững sờ, hỏi với giọng điệu không thể tin: “Sao anh lại ở đây?”
Quân Bạch nhíu mày và nhẹ nhàng đáp: “Đợi em đó!”
“Đợi tôi làm gì?” Ngôn Khả Khả ngơ ngác hỏi lại.
Khóe miệng Quân Bạch nhếch lên nở nụ cười xấu xa, anh cúi xuống bên tai cô và khẽ nói: “Đợi thao em đó!”
Do hai người tựa vào quá gần, hơi thở của anh phả vào bên tai Ngôn Khả Khả vừa dịu dàng vừa ngứa ngáy, khiến mặt của cô hơi nóng lên.
Ngôn Khả Khả lại nghe thấy những lời nói quen thuộc của Quân Bạch, cô xấu hổ đỏ mặt, nhỏ tiếng nói: “Anh đừng có giỡn nữa…tôi…A Dương vẫn còn chờ tôi ở đây…”
Câu này lắp bắp lộn xộn, nhưng Quân Bạch vẫn nghe rõ, sắc mặt của anh dần dần âm u, trong mắt hiện lên vẻ bỡn cợt.
Quân Bạch không lên tiếng, trực tiếp kéo cô vào trong rừng rây nhỏ tươi tốt.
Những con đom đóm lập lòe trên ngọn cây, chợt ẩn chợt hiện giống như ngọc bích óng ánh ẩn giấu bên trong kẽ lá, tô điểm lên màn đêm khiến nó trở nên lộng lẫy và huyền ảo.
Ngôn Khả Khả biết anh muốn làm điều gì, trong đầu dần dần hiện ra gương mặt tươi cười của Vu Dương, cô đang muốn từ chối nhưng ánh mắt tổn thương của Quân Bạch khi bị cô từ chối sau lần xe chấn trước đó bất ngờ hiện ra.
Nhất thời, Ngôn Khả Khả hơi luống cuống tay chân, mà trong hai phút ngơ ngác, Quân Bạch đã cởϊ qυầи áo bên dưới của hai người sạch sẽ, quần jean và qυầи ɭóŧ của cô đều rớt xuống mắt cá chân.
Trong bóng đêm, dưới ánh sáng bạc mờ ảo, côn ŧᏂịŧ lớn được gân xanh vờn quanh của Quân Bạch lộ vẻ dữ tợn khác thường.