Làm khoảng ba lần nên buổi tối Quân Bạch không giày vò Ngôn Khả Khả nữa, chỉ tắm rửa đơn giản rồi vững vàng ôm cô tiến vào giấc ngủ.
Một đêm yên giấc.
Hôm sau, hai người ăn điểm tâm xong, Quân Bạch nói mình bận việc nên một mình Ngôn Khả Khả về tới trường học, vô tình bắt gặp Vu Dương ở ngoài ký túc xá.
Sắc mặt Vu Dương tiều tụy, trên mặt lúng phúng mấy cọng râu xanh ngắn ngủn, quầng thâm bao quanh đôi mắt. Rõ ràng, hôm qua anh ta không có nghỉ ngơi.
Nhưng Ngôn Khả Khả kinh ngạc không phải vì sự tiều tụy của anh ta mà vì hôm nay là thứ hai, Vu Dương không nên xuất hiện ở đây mà đang ở công ty mới đúng.
Vu Dương thấy Ngôn Khả Khả đang từ từ đi đến thì hai mắt sáng ngời, tinh thần sa sút lập tức phấn chấn trở lại, bước nhanh đến trước mặt cô.
“Khả Khả, anh mua đồ ăn sáng cho em này.”
Giọng điệu lấy lòng hết sức rõ ràng.
Ngôn Khả Khả chỉ yên lặng, lòng bất chợt dâng lên niềm chua xót rồi xông thẳng lên mũi. Cô ngập ngừng giây lát rồi há mồm nhưng phát hiện không biết mình nên nói gì.
Cô nghĩ đến việc Vu Dương chụp ảnh khỏa thân của mình, rồi còn hào phóng cho bạn cùng phòng anh ta cùng xem, nỗi oán hận dâng lên trong lòng Ngôn Khả Khả.
Cảm xúc ngổn ngang trăm mối.
Cô không nói gì hết, đi vòng qua Vu Dương và tiến về ký túc xá, thờ ơ với tiếng la hét quẩn quanh đằng sau không bỏ.
Vu Dương mấp máy môi, lòng hơi khổ sở.
Anh ta không biết tại sao Ngôn Khả Khả đột ngột tức giận với mình, giả vờ không thấy anh ta lấy lòng, dáng vẻ như muốn chia tay. Vu Dương chỉ biết cố gắng lấy lòng cô, cho dù phải xin nghỉ phép.
Ngôn Khả Khả trở về ký túc xá với khuôn mặt đờ đẫn, lòng luống cuống nặng nề, ép cô hít thở không thông.
Chỉ chốc lát sau, Trần Diễm cũng về ký túc xá, cô ấy thấy Ngôn Khả Khả đang úp sấp trên bàn thì sửng sốt, hỏi: “Khả Khả, tối qua cậu đi đâu vậy? Gọi điện cho cậu mà cậu không bắt máy.”
Ngôn Khả Khả nhìn cô ấy với vẻ áy náy, cô đang định nói dối thì nghe Trần Diễm nói tiếp: “Cậu không nói với mình thì thôi, hôm qua Vu Dương đã đợi cậu ở dưới lầu suốt một đêm!”
Nhớ đến khuôn mặt tiều tụy của anh ấy, lỗ mũi Ngôn Khả Khả lại dâng lên cảm giác chua xót.
Vu Dương yêu mình như vậy, tại sao anh ấy lại mang hình khỏa thân của mình cho người đàn ông khác xem, thậm chí người đàn ông khác cầm hình khỏa thân của cô để thủ da^ʍ mà anh ấy không để ý nữa chứ?
“Sao vậy? Cậu cãi nhau với Vu Dương à?” Trần Diễm hỏi một cách cẩn thận.
Ngôn Khả Khả nén nỗi chua xót và gật đầu.
Trần Diễm nhìn cô một cách khó hiểu: “Vu Dương đối xử với cậu tốt như thế, tại sao hai người lại cãi nhau?”
Nguyên nhân vốn rất khó mở miệng, Ngôn Khả Khả chỉ có thể tỏ vẻ im lặng.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vu Dương đối xử với cô rất tốt, ngay cả cô cũng cảm thấy như vậy, thế nên Ngôn Khả Khả càng không cách nào hiểu được Vu Dương nghĩ gì trong lòng khi lấy ảnh nude của mình cho bạn cùng phòng xem.
“Người yêu ấy, có chuyện gì nên chia sẻ mới tốt, cần gì phải cãi lộn ầm ĩ như vậy?” Trần Diễm nói tiếp: “Hơn nữa có thể là hiểu lầm gì chăng? Huống chi, nếu cậu bỏ lỡ Vu Dương, ai biết cậu còn gặp được chàng trai nào tốt với mình như vậy nữa không?”
Hiểu lầm?
Cô tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, sao hiểu lầm được chứ?
Nhưng Trần Diễm nói vậy cũng đúng, nếu bỏ lỡ Vu Dương, ai biết tương lai có thể gặp được người đối xử tốt với mình như vậy hay không?
Ngôn Khả Khả bất ngờ đứng bật dậy, nhìn về phía cửa sổ.
Vu Dương vẫn cô đơn đứng ở nơi đó, hoàn toàn không ăn nhập với những người xung quanh.
Cô mấp máy môi, xoay người chạy xuống dưới lầu.
Lòng Vu Dương rất thấp thỏm và bất an, không biết nên làm gì để bạn gái hồi tâm chuyển ý, nhưng anh ta không thể cứ rời đi như vậy, nên chỉ đành tiếp tục đứng ngơ ngác tại chỗ.
Có điều anh ta lại thấy Ngôn Khả Khả đang chạy về phía mình!
Vu Dương cảm thấy vui mừng, vội vàng bước tới đón cô: “Khả Khả…”
Anh ta gọi rất triền miên, cái miệng vụn về lại rơi vào thấp thỏm và im lặng.
Ngôn Khả Khả nhìn Vu Dương, cô thấy hết tình cảm và nỗi lo ở trong mắt anh ta.
“Anh yêu em không?” Ngôn Khả Khả khẽ hỏi.
Vu Dương gật đầu và nói bằng giọng lo lắng: “Đương nhiên anh yêu em!”
“Em đã biết chuyện anh chụp hình em.” Ngôn Khả Khả quan sát gương mặt của anh ta, nhẹ nhàng nói.
Khuôn mặt Vu Dương lập tức xuất hiện vẻ bối rối và nôn nóng, đôi mắt càng chớp nhanh hơn.
Anh ta ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi.”
Nhưng Vu Dương không hề nhắc đến nguyên nhân một lời.
Ngôn Khả Khả nhíu mày: “Anh không giải thích gì ư?”
Vu Dương mấp máy môi, nhìn cô cầu xin và nặng nề trả lời: “Dù nguyên nhân là gì thì đây vẫn là lỗi của anh. Sau này anh sẽ không làm nữa, em tha thứ cho anh lần này được không?”
Ngôn Khả Khả mềm lòng, cô và Vu Dương đã quen nhau ba năm, đây đúng là lần đầu tiên anh ta phạm sai lầm, anh ta đối xử với cô rất tốt, tốt đến nỗi cô muốn liều lĩnh tha thứ cho anh ta.
Hơn nữa, mình cũng có chỗ không đúng với Vu Dương.
Ngôn Khả Khả im lặng hai giây mới quyết định, cô hỏi đầy mong đợi: “Sau này anh vẫn sẽ tiếp tục đối xử tốt với em chứ? Còn chụp những bức ảnh như vậy nữa không?”
Vu Dương hết gật đầu rồi lại lắc đầu: “Biết rồi! Anh sẽ tiếp tục tốt với em! Sau này không chụp ảnh em nữa, cũng sẽ không đưa hình em cho người khác xem.”
“Được, em sẽ tin anh một lần!” Ngôn Khả Khả nói.
Rốt cuộc Vu Dương đã nở nụ cười, anh ta dịu dàng ôm Ngôn Khả Khả vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, sau này anh nhất định đối tốt với em gấp bội.”
Hai người lại hòa thuận như lúc đầu, nở nụ cười trên mặt.
Mà cách đó không xa, Quân Bạch đang đứng phía sau một cây đại thụ, nhếch khóe môi tỏ vẻ giễu cợt.
Vài giây sau, anh xoay người rời đi, vừa đi vừa gọi điện thoại.