Từ sau lần quay video thao huyệt ngày hôm đó, Quân Bạch càng hành động không hề kiêng dè. Anh thường xuyên đến ký túc xá nữ để tìm Ngôn Khả Khả, hoặc trực tiếp đi lên lớp với cô khiến Ngôn Khả Khả không dám đi cùng với Trần Diễm.
Hôm nay, Ngôn Khả Khả muốn đi đến lớp tự học buổi tối, Trần Diễm vẫn nhất quyết đi cùng với cô: “Khả Khả, có phải cậu đã có bạn mới hay không? Tại sao mấy hôm vừa rồi cậu vẫn tránh né tôi? Sao cậu không cùng đi đến lớp với tôi nữa?”
“Không có…không có tránh cậu.” Ngôn Khả Khả xấu hổ cười: “Cùng đến lớp thôi!”
Hai người tới tương đối trễ nên đành ngồi ở hàng cuối cùng.
Khi giáo sư đi vào, Quân Bạch cũng đi vào từ cửa sau. Anh ngồi xuống bên kia của Ngôn Khả Khả, cô lập tức căng thẳng mà ngồi thẳng người.
“Quân Bạch? Sao anh lại đến đây?” Trần Diễm kinh ngạc hỏi.
Quân Bạch bình tĩnh đáp lời: “Vu Dương nhờ tôi đưa đồ cho Khả Khả, biết hôm nay các người có tiết học, vừa khéo tôi lại nợ môn này nên muốn sửa lại, thế nên tôi đã đến thẳng đây.”
Trần Diễm cười thản nhiên, trêu chọc anh: “Không ngờ cậu Quân cũng rớt tín chỉ đó nha?”
Quân Bạch chỉ cười mà không lên tiếng.
Đúng lúc thầy giáo bắt đầu giảng bài nên Trần Diễm không nói nữa.
Quân Bạch nhìn lướt qua Ngôn Khả Khả vẫn luôn im lặng, bàn tay to không hề kiêng kỵ đặt lên đùi cô.
Tâm trạng căng thẳng của Ngôn Khả Khả vừa hạ xuống lại dâng lên, cô lo lắng nhìn sang Trần Diễm một cái, cô ấy đang gục xuống bàn và nhìn lên bảng đen một cách nhàm chán.
Ngôn Khả Khả nhìn Quân Bạch với ánh mắt khẩn cầu, rất đáng thương.
Anh nhìn cô và nở nụ cười sáng lạn, bàn tay to tiến vào dưới lớp váy rủ xuống ở đầu gối, vuốt ve làn da mịn màng ở bắp đùi cô.
Ngôn Khả Khả bị anh sờ soạng có hơi ngứa ngáy, bàn tay cầm bút có hơi run run.
Quân Bạch vuốt ve bắp đùi bóng loáng của cô một hồi, rồi từ từ dời đến trên qυầи ɭóŧ của cô.
Luồng khí nóng từ tiểu huyệt của Ngôn Khả Khả lan tỏa ra ngoài thông qua lớp qυầи ɭóŧ, anh nhếch môi, dùng sức nhấn vào giữa quần như thể muốn ấn ngón tay vào trong tiểu huyệt của cô qua lớp qυầи ɭóŧ.
Ngôn Khả Khả bị anh đùa bỡn nên dần dần tiết ra dâʍ ŧᏂủy̠, sắc mặt cũng chậm rãi đỏ lên, vội vàng chống hai tay lên bàn che mặt mình lại.
Quân Bạch đùa bỡn qua lớp qυầи ɭóŧ một hồi, lại vạch qυầи ɭóŧ qua một bên, vân vê âm đế, đút một ngón tay vào tiểu huyệt của cô.
“Ưm…” Ngôn Khả Khả không thể nhịn được mà khẽ rêи ɾỉ một tiếng.
Trần Diễm nhìn cô gục xuống bàn thì quan tâm hỏi: “Khả Khả, cậu sao vậy?”
Ngôn Khả Khả ngẩng đầu, dịu dàng trả lời: “Tôi…bụng tôi hơi khó chịu…ưm…không có gì đâu.”
Ngón tay của Quân Bạch đã từ từ đút vào tiểu huyệt mềm mại của cô. Ngôn Khả Khả vội vàng cắn môi dưới, tiểu huyệt nhanh chóng co rút.
“Nhưng mặt cậu đỏ quá, thật sự không có sao chứ?” Trần Diễm lo lắng hỏi.
“Sao vậy? Rất khó chịu sao?” Quân Bạch cũng hỏi rất nghiêm túc, có điều bàn tay to của anh ở trong qυầи ɭóŧ vẫn đút vào tiểu huyệt không hề kiêng dè.
Ngôn Khả Khả ngậm miệng, lắc đầu: “Tôi không có…ưm…không có sao…ưm…tôi nằm sấp nghỉ ngơi một lát…”
Dứt lời, Ngôn Khả Khả vội áp hai tay thành một vòng và đặt lên bàn, cúi thấp đầu trốn vào trong, che kín gương mặt đang dần nhiễm sắc tình của mình.
Tốc độ rút cắm của Quân Bạch càng lúc càng nhanh, Ngôn Khả Khả đã căng thẳng đến mức sắp bật khóc, cô cảm giác mình còn nghe thấy âm thanh “òm ọp òm ọp” truyền ra từ trong váy.