“Hu hu…” Ngôn Khả Khả khẽ bật khóc, Quân Bạch quá xấu xa, lại thao cô ở thư viện, còn để Trần Diễm nghe thấy âm thanh họ làʍ t̠ìиɦ…
Quân Bạch thấy cô khóc quá đáng thương, đôi mắt lộ sự yêu thương, anh ôm cô vào lòng và nhẹ nhàng an ủi: “Ngoan, đừng khóc, cô ấy không biết đó là chúng ta.”
“Tôi và Trần Diễm đã quen nhau hai năm, sao cô ấy lại nghe không ra âm thanh của tôi chứ?” Ngôn Khả Khả thúc thích nói, vành mắt đỏ bừng.
“Cô ấy đi nhanh như vậy, chắc chắn không nghe thấy gì.” Quân Bạch trả lời lấy lệ.
Anh thật sự không rõ, Ngôn Khả Khả sợ cái gì? Chẳng phải được côn ŧᏂịŧ to của anh thao rất sướиɠ hay sao? Nếu bị người khác thấy thì có gì đâu chứ?
Ngôn Khả Khả trừng anh một cái, mặc quần áo vào và đi ra ngoài, cô thật sự không muốn để ý đến anh nữa!
Ngôn Khả Khả trở về ký túc xá với tâm trạng thấp thỏm bất an, Trần Diễm thật sự nháy mắt ra hiệu với cô, nói chế nhạo: “Khả Khả, cậu được đó nha, lại dám ấy ấy với Vu Dương nhà cậu ở thư viện.”
Ngôn Khả Khả ngơ ngác, có hơi lúng túng lại khẽ xấu hổ: “Cậu… cậu có thể đừng nói với người khác được không?”
“Yên tâm đi, tôi nói chuyện chị em của tôi làm bậy với người khác để làm gì? Tôi nghe tiếng động thao huyệt của các người rất lớn, năng lực của Vu Dương rất cừ đó!” Trần Diễm vừa cười hì hì vừa nói.
“...viết luận văn thôi.” Ngôn Khả Khả ngại ngùng cười với cô ấy, đổi đề tài.
Ở thư viện lần này, Ngôn Khả Khả thật sự giận Quân Bạch, cô không thèm để ý đến anh tận mấy ngày liền.
Kể từ lúc thao ở thư viện, Quân Bạch ăn tủy biết vị, thỉnh thoảng lại đến tìm Ngôn Khả Khả, muốn kéo cô tới chỗ nào đó để hung hăng thao một trận.
Nhưng lần này Ngôn Khả Khả đã có kinh nghiệm, dù đi đến nơi nào, cô cũng đi với bạn cùng phòng của mình là Trần Diễm như hình với bóng.
Quân Bạch căm tức cực kỳ, nhịn một bụng lửa giận, cô gái nhỏ lại không giữ lời hứa! Cô đã từng nói sẽ để anh thao mà!
Bất kể Quân Bạch lấy lòng thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngôn Khả Khả vẫn lạnh căm, cuối cùng cũng khiến Quân Bạch hơi tức giận một chút.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không ai muốn để ý đến ai.
Cho đến một hôm nọ, là ngày sinh nhật của Vu Dương.
Mấy ngày qua, Vu Dương vẫn chạy đôn chạy đáo với hội tuyển dụng, thậm chí anh ta còn không có thời gian để ăn cơm cùng với Ngôn Khả Khả.
Đến ngày sinh nhật, Vu Dương mời người ở hai ký túc xá, bốn người ở ký túc xá của Vu Dương và hai người ở ký túc xá của Ngôn Khả Khả.
Một nhóm sáu người cùng đi ăn lẩu, sau đó họ đến KTV để ca hát và chúc mừng.
Mọi người ồn ào, nhường Vu Dương và Ngôn Khả Khả hát bài tình ca, hai người vừa cười vừa nhận lấy micro, không khí rất náo nhiệt.
Chỉ ngoài Quân Bạch đang ngồi trong góc phòng, không thấy rõ vẻ mặt.
“Tôi đi ra ngoài một chút.” Quân Bạch đứng dậy và đi ra ngoài.
Không lâu lắm, Quân Bạch ôm một thùng bia vào, nói với mọi người: “Hôm nay là sinh nhật của A Dương, chỉ ca hát không thì có gì thú vị chứ? Chúng ta phải uống bia chúc mừng mới được!”
Bọn họ đều cảm thấy đề nghị này rất hay, vừa cười vừa nói muốn uống bia, ngay cả Trần Diễm cũng ôm chai bia vừa uống vừa cười hi hi ha ha.
Ngôn Khả Khả nhíu mày, Quân Bạch là một kẻ xấu xa, hình như đề nghị của anh cũng có động cơ không tốt là mấy.
Cô nhỏ tiếng khuyên nhủ: “A Dương, anh đừng uống nhiều quá.”
Vu Dương chưa nói gì mà những người khác đã ầm ĩ cười nói: “Khả Khả chớ có nghiêm khắc như vậy, A Dương chính là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, không say không được về!”
Ngôn Khả Khả không thể làm gì khác hơn là cười bất lực và không khuyên nữa.