Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 23: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (23). ༻

Edit: Miểu.

- -------------

Từ sau khi Bạch Hoa Càn tiếp quản một toà nhà đang xây dở, hắn liền chịu đựng nhiều ngày ở nhà không đi dự một bữa tiệc nào. Lý do rất đơn giản, là vì hắn cảm thấy mất mặt, hắn có thể khẳng định rằng rất nhiều người đang cười nhạo nói xấu sau lưng hắn, và nói hắn là lớn tuổi mắt mờ, cho nên đã bắt đầu làm ăn lỗ vốn.

Có một đứa con gái như Bạch Trà thì đúng thật sự là thua lỗ mà. Nhưng hắn chỉ có một đứa con gái duy nhất này cho nên không thể bỏ mặc cô, Bạch Hoa Càn mấy hôm nay cũng tóc trắng cũng đã dài ra không ít, vì vậy hôm nay hắn bắt buộc phải ra ngoài để cắt tóc.

Hắn không ngờ vừa rồi vẫn còn cảm thấy tốt như vậy, nhưng vừa ra ngoài liền gặp đối thủ cạnh tranh của mình.

Bạch Hoa Càn muốn xoay người đi, nhưng người đối diện đã nhìn thấy hắn, âm dương quái khí nói: "Bạch tổng, thật trùng hợp."

"Ha ha, chào Vương tổng." Bạch Hoa Càn ngoài mặt tươi cười thân thiết chào hỏi nhưng đáy lòng lại là mắng vài câu xui xẻo.

Vương tổng ngoài cười nhưng trong không cười, "Bạch tổng sinh được một cô con gái tốt thật, đều nói hổ phụ vô khuyển tử*, nhưng mấy đứa con trai của tôi so với đứa con gái của ông thì đúng là kém xa."

[(*) Hổ phụ vô khuyển tử "虎父无犬子": Nghĩa đen là hổ cha không có chó con; nghĩa bóng là người cha có tài thì tất nhiên sẽ không sinh ra người con bất tài.]

Vương tổng này dựa vào chuyện bản thân mình sinh được nhiều con trai cho nên thường xuyên chế nhạo Bạch Hoa Càn chỉ có một cô con gái. Bây giờ chuyện Bạch Hoa Càn mua toà nhà kia chỉ sợ trong vòng đều truyền thành chê cười, hắn cứng nhắc cười vài tiếng, "Con gái tôi chính là tuổi còn nhỏ thiếu hiểu biết, vì vậy mà không biết suy nghĩ.."

"Đứa nhỏ kiếm nhiều tiền cho ông như vậy mà còn nói không hiểu chuyện? Nếu vậy thì bọn trẻ nhà tôi đều là não chưa được phát triển hoàn toàn rồi." Giọng điệu của Vương tổng rõ ràng không hài lòng, hiển nhiên là ông ta cảm thấy Bạch Hoa Càn cố tình nói vậy để châm chọc ông ta.

Bạch Hoa Càn sững sờ, "Kiếm tiền cho tôi?"

"Bạch tổng, ông cũng không cần giả vờ nữa, chúng tôi đều biết sau khi con gái ông vừa ký nhận bất động sản kia không lâu thì ngày hôm sau đã có văn bản chuyển xuống, nói trường trung học cơ sở số 2 sẽ chuyển tới vùng ngoại ô đó. Vậy nên chỗ đó bây giờ chính là nơi chạm tay là bỏng."

Trường trung học cơ sở số 2 là trường công lập tốt nhất, cho nên rất nhiều nhà muốn cho con vào đó học. Bây giờ toà nhà kia sẽ được xây trở thành khu học chính của trường, giá trị thị trường liền tăng cao. Mà Bạch Hoa Càn lại dùng giá thấp nhất để thu mua một khu trường học như vậy, có thể nói hắn đang hái ra tiền.

Vương tổng không khỏi ghen tị đỏ mắt, nhưng không nhịn được nhỏ giọng nói: "Bạch tổng có phải ông có nguồn tin tức ở đâu không? Ông xem nể tình chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, hay ông chia sẻ với tôi đi?"

Nếu không có nguồn tin tức thì làm sao Bạch Hoa Càn lại đi mua một toà nhà bị đắp chiếu?

Bạch Hoa Càn từ trong kinh ngạc hồi phục lại tinh thần. Đầu tiên là hắn bình tĩnh lấy điện thoại ra tìm hiểu thông tin, rất nhanh liền chứng thực được thông tin, vui vẻ cười nói, "Vương tổng, ông xem ông nói kìa, cái gì mà nguồn tin tức? Con nhóc kia là có tài đi, lại thông qua tìm hiểu cùng khảo sát địa hình nên mới đoán khu đó có giá trị. Ông cũng đừng trách mấy đứa con trai của ông không có tài, dù sao thì đầu óc kinh doanh cũng là bẩm sinh."

Mặt Vương tổng ngay lập tức vì tức giận mà đỏ lên.

Bạch Hoa Càn cũng đứng lại chỗ gọi luôn cho Bạch Trà. Sau khi bị Bạch Trà kéo vào danh sách chặn hắn đã lấy một cái sim khác để có thể liên lạc được với cô, hắn dịu dàng nói: "Con gái ngoan, thời tiết dạo gần đây đang chuyển lạnh, hôm qua lại còn mưa to, con nhớ mặc ấm không lại bị cảm."

- -----