Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 6: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (6). ༻

Edit: Miểu

--------

【 Dịu dàng như họa nữ tử: Ý cô là gì! 】

【Lời thuyết minh: Ta vừa mới tìm hiểu thử, thật sự có nơi tên là thôn Vân Sơn. Thôn nay năm ngoái mới phóng sinh, thả rợn rừng về núi sinh sống!】

【Dịu dàng như hoạ nữ tử: Cô dám nói tôi giống lợn rừng!】

Những người khác cũng không dám nhìn thẳng.

【Nguyện ta một đêm phất nhanh: Bạch Trà, cô có cái gì mà ngông cuồng? Còn không phải chỉ là trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn thôi sao? Cũng không thấy cô làm được việc gì có ích cho xã hội!】

【Thế giới này không xứng với mỹ mạo ta: Mỗi ngày mi tồn tại đều là thở ra CO2 tổn hại cho địa cầu, cũng không thấy mi tự hy sinh mình để làm lợi ích cho xã hội.】

【Mười bảy một cành hoa: Loại người như này còn muốn Tống tổng đẹp trai giàu có quay lại với mình? Cô cứ nằm mơ đi!】

【Thế giới này không xứng với mỹ mạo ta: Đương nhiên là không thể rồi. Bởi vì trong giấc mơ của tôi không bao giờ xuất hiện một người đàn ông phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh tận nửa tiếng như vậy.】

Cái quái gì thế này!

Tống tổng vừa đẹp trai vừa giàu có lại bị táo bón!

【Thiên hạ có ta: Cô là con gái mà sao nói chuyện khó nghe như vậy? Cô có gì đặc biệt hơn người khác ngoài lão cha nhiều tiền? Ta chúc cha cô sớm ngày phá sản!】

【Thế giới này không với mỹ mạo ta: Nói hay lắm, tôi sẽ cố gắng nha.】

【Bên ta bảo hộ Tô Tô: Ha ha, khó trách cuối cùng Tống tổng yêu thế thân chứ không yêu cô.】

【Thế giới này không xứng với mỹ mạo ta: Ví dụ như Tô Tô của nhà mi cũng mất tích một khoảng thời gian, mi đoán xem hắn có hay cũng yêu một cái thế thân có tướng mạo giống cô ta?】

Đúng vậy!

Bọn họ trước nay cũng chưa nghĩ tới vấn đề này!

#Thế thân không chỉ xuất hiện một lần mà còn vô số lần.#

Cái chủ đề này bỗng nhiên bị kéo lên đầu hot search.

Bạch Trà lúc này có thể nói là đang khẩu chiến quần Nho*, nhưng khí thế của cô lại không thua bất kỳ ai. Mà càng ngày càng có nhiều quần chúng ăn dưa tập trung lại. Người ta thường nói vật cực tất phản**, cho nên trong khi có nhiều người mắng cô thì lại xen lẫn vài bình luận trái ngược lại.

[(*) Khẩu chiến quần Nho "舌战群儒": Ý chỉ việc một người đang khẩu chiến lại đội quân tri thức.

(**) Vật cực tất phản "物极必反": Ý nói một sự việc khi đi đến cực điểm thì sẽ có sự thay đổi, từ tốt chuyển thành xấu, hoặc từ xấu chuyển thành tốt.]

【Sao tự nhiên tôi lại thấy chị gái này cho chút soái nha? Mà lại nói Lạc Tô Tô suy nghĩ cái gì mà lại chấp nhận đi làm thế thân vậy?】

Một số quần chúng ăn dưa tinh ý phát hiện ra vấn đề này, fans của Lạc Tô Tô vội vàng vào nói là bởi vì tình yêu chân thành. Nhưng sau đó lại có người vào nói ra chuyện sau khi Lạc Tô Tô trở thành thế thân liền nhận được rất nhiều tài nguyên từ giới giải trí, phần lớn lại đều từ tập đoàn Tống thị cung cấp tài trợ. Hơn nữa Lạc Tô Tô còn có một căn biệt thự cao cấp, cái gọi là "chân ngôn tình cảm" chỉ muốn che kín cái bí mật đằng sau mà thôi.

Lạc Tô Tô lúc này đang ngồi ở phòng trang điểm để chờ thu hình, liền nhìn thấy phía dưới Weibo của mình không ngừng có người chất vấn cô ta vì sao lại đi làm thế thân. Khiến cho cô ta đang ngồi bàng quan xem diễn cũng không thể yên được.

Theo quan điểm của cô ta thì việc thế thân này rất có lợi cho công việc sau này, cô ta vốn không có tình cảm gì, chỉ yêu tiền và cũng không muốn người đàn ông nào. Cho nên sau khi biết Bạch Trà đã trở về cô ta đã lựa chọn rời đi, nhưng Tống Trình lại giống như một người điên cưỡng ép cô ta quay trở lại.

Chuyện này cũng không phải do cô ta sai, mọi người thật sự nghĩ cô ta hiếm lạ người đàn ông như Tống Trình kia sao?

Lạc Tô Tô tức giận không chịu nổi, lập tức đăng Weibo.

【Tôi chính là tôi, duy nhất một người trên thế giới này.】

Sau khi đăng xong Weibo Lạc Tô Tô vẫn cảm thấy không thoải mái, cô ta không ngừng nghĩ tới câu nói "Nếu cô ta mất tích, Tống Trình có hay không cũng tìm một cái thế thân" của Bạch Trà, mỗi lần nghĩ tới liền cảm thấy trong ngực ngột ngạt, hoảng loạn.

Tống gia.

Tống Trình ngày hôm qua bị chọc tức đến mức cả đêm không ngủ được, cho nên hôm sau hắn thức dậy cũng có chút muộn. Vừa từ trong toilet đi ra thì đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ đen đứng ở cửa, Tống Trình ngoài ý muốn hỏi: "Có việc gì sao?"

Trên tay Tống Tuyên cầm điện thoại đang mở chức năng bấm giờ, vừa vặn trên đồng hồ hiện thị thời gian 00:30:13. Tống Tuyên tựa như chứng mình được điều gì, cũng không trả lời lại Tống Trình mà cúi đầu nhìn điện thoại, rồi chậm rì rì trở về phòng.

Tống Trình không hiểu nhíu mày, hình như tính tình của đứa em trai này của hắn càng ngày càng kỳ quái?

"Anh!" Tống Dao không biết từ đâu chạy tới, trên tay còn cầm một túi chuối lớn. Cô đem túi chuối nhét vào tay Tống Trì, quan tâm nói: "Em vừa mới mua về, vẫn còn tươi lắm, anh nhớ ăn nhiều một chút!"

Tống Trình khó hiểu, "Em mua nhiều chuối như vậy làm gì?"

"Em nghe nói ăn chuối giúp nhuận tràng nha!"

Tống Trình nhíu mày, "Vậy em đưa cho anh làm gì?"

"Thì cả nhà chúng ta chỉ có mỗi mình anh bị táo bón mà!"

Vẻ mặt vạn năm lãnh đạm của Tống Trình như muốn sụp đổ, hắn nhịn xuống cảm giác muốn đánh chết đứa em gái này, nghiến răng hỏi: "Cái gì làm cho em có suy nghĩ này?"

"Hả, chuyện anh bị táo bón đã lên hot search rồi nha!"

Tống Trình liền lấy điện thoại ra mở Weibo.

#Tống tổng bị táo bón.#

Chủ đề này đứng trong hot search khiến Tống Trình đen mặt, sau đó hắn ấn vào nội dung hot search.

[Trong giấc mơ của tôi không bao giờ xuất hiện một người đàn ông phải ngồi xổm trong nhà vệ sinh tận nửa tiếng như vậy.]

Tống Trình ném mạnh túi chuối xuống đất, cả nhà họ Tống chỉ nghe thấy giọng nói tức giận mất đi cả phong độ như ngày thường.

"BẠCH TRÀ!!!"