Xuyên Nhanh: Mỗi Ngày Đều Khóc Vì Mỹ Mạo Của Mình

Chương 1: Cái thế giới cẩu huyết này không xứng với mỹ mạo của tôi (1)

Edit: Miểu

- -------

Từ cửa xuất hiện một bóng người đi vào, vốn dĩ mọi người ở đại sảnh đang tụ tập từng nhóm nói chuyện riêng với nhau thì lúc này những tiếng nghị luận ồn ào liền thay thế.

"Cô ấy sao lại tới đây?"

"Còn có thể là cái gì nữa? Chắc chắn là không cam lòng rồi."

"Nếu tôi mà biết vị hôn thê tìm một cái thế thân để thay thế tôi, sau đó cuối cùng lại yêu cái thế thân kia thì tôi cũng sẽ không cam lòng nha."

"Cứ chờ xem kịch đi, hôm nay chắc chắn là sẽ náo nhiệt đây."

.........

Mỗi người vài ba câu nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn cô gái đang đi vào. Cô gái kia mặc mặc một bộ lễ phục dạ hội màu đen lộ vai, làm nổi bật làn da trắng như tuyết, xương quai xanh mỹ lệ cân đối. Theo mỗi bước chân của cô làn váy lại khẽ đung đưa, thấp thoáng như ẩn như hiện là đôi chân thon dài đầy dụ hoặc.

Mái tóc đen dài của cô được búi lên cao, vài sợi tóc hơi xoăn tự do rũ xuống hai bên mai. Khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong, khí chất quý phái và tao nhã không thể tả.

Phải nói cô thực sự là một mỹ nhân, cũng khó trách trước đó nghe tin cô gặp nạn Tổng tài của tập đoàn Tống thị đã suy sụp trong một thời gian dài, thậm chí anh ta còn tìm người thế thân cô để an ủi chính mình. Cũng đâu ai ngờ rằng, người vốn dĩ đã bị cho là chết từ hai năm trước đột nhiên lại trở về, nhưng trớ trêu thay vị Tống tổng này lại đối với vị thế thân có tình cảm dây dưa.

Tiểu thư của Tống gia vốn đang tiếp đãi khách khứa thì liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đi vào, cô vội vàng đi qua muốn ngăn cản, vừa khẩn trương vừa xấu hổ nói: "Chị Bạch, đã lâu không gặp, chúng ta tìm một chỗ để tâm sự đi."

Làm gì có cái gì mà tâm sự, Tống Dao chẳng qua chỉ là sợ cô sẽ quấy rối tiếc đính hôn của anh trai, làm Tống gia trở thành đề tài bàn tán trong mỗi buổi trà chiều của những người khác mà thôi.

Đúng vậy, hôm nay là bữa tiệc đính hôn của Tống Trình và Lạc Tô Tô, cho dù Tống Trình đã biết vị hôn thê mình yêu năm đó vẫn còn sống từ một tháng trước, nhưng hắn vẫn lựa chọn như cũ là cùng Lạc Tô Tô đính hôn.

Lý do đơn giản chỉ là trước đó không lâu, Lạc Tô Tô biết cái thân phận thế thân của mình tranh không được nên đã lùi lại, sau khi cô rời đi lại khiến cho Tống Trình phát hiện ra bản thân mình yêu Lạc Tô Tô, vì thế hắn đã ngàn dặm truy thê, mang người đem trở về.

Trong lòng của Tống Dao lúc này rất khẩn trương, cô đã từng cùng vị hôn thê cũ của anh trai ở với nhau một thời gian, nên cô biết tính cách của vị Bạch đại tiểu thư không tốt đến cỡ nào.

Bạch Trà là loại người tàn nhẫn thích làm theo ý mình, nếu cô khó chịu thì mọi người ai cũng đừng mong thoải mái.

Mỹ nữ xinh đẹp khẽ nhướng mày vươn tay xoa đầu Tống Dao, khuôn mặt quá mức diễm lệ mang theo ý cưới càng làm cho vẻ đẹp kia không gì sánh bằng, cô nhẹ nhàng nói: "Ngoan, chuyện của người lớn, trẻ con không cần xen vào, Dao Dao cũng không cần chắn đường của chị."

Tống Dao đã mười chín tuổi liền giơ tay che trái tim đang đập thình thịch của mình, ngây ngô đáp "Vâng" một tiếng, chân cũng vô thức dịch sang bên cạnh. Mắt thấy thân ảnh của Bạch Trà đang dẫm lên giày cao gót đi qua cô mới phụ hồi lại tinh thần, tức đến giậm chân.

Xong rồi!

Cô thế mà lại bị Bạch Trà mỹ nhân này mê hoặc!

Bạch Trà đi thẳng một đường, những người xung quanh cũng tự giác tránh ra nhường cho cô một con đường. Người tới tham gia tiệc đính hôn đương nhiên là đều có quan hệ với Tống Trình, nhưng mà bọn họ cũng không muốn đắc tội với Bạch gia, huống chi lại sắp có kịch vui để xem, cho dù không kiếm trác gì được từ Tống Trình thì hôm nay cũng xem như không vô công mà đến nha.

Chính giữa đại sảnh có một người đàn ông tuấn mỹ đang đứng, tây trang màu đen như phác hoạ dáng người cao dài của hắn, khuôn mặt hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ được, cũng làm nhiều cô gái phải điên đảo.

Tống Trình đã đứng ở vị trí trên cao từ lâu nên quanh người đều có một loại khí thế không giận mà uy, hắn có thể làm tất cả các cô gái khác vây quanh hắn nhưng lại không có ai dám tới gần, đơn giản vì tính cách của hắn lạnh nhạt và ngang tàng. Ngoại trừ người con gái đang đứng cạnh hắn lúc này mới có thể khiến hắn lộ là một chút ấm áp, còn những khác muốn đến gần thì cũng chỉ nhận lại sự tổn thương lạnh nhạt.

Đây cũng coi như là lần đầu tiên mà Lạc Tô Tô gặp Bạch Trà. Đương nhiên là từ lâu trước đó cô ta đã nghe qua tên của Bạch Trà, cô là đại tiểu thư của Bạch gia cũng là vị hôn thê của Tống Trình, cô lớn lên xinh đẹp, gia thế cũng tốt, quả thực đúng là thiên chi kiêu tử*.

*Thiên chi kiêu tử "天之骄子": Ý chỉ con cưng của trời.

Cũng có không ít người ở sau lưng nghị luận, nói Lạc Tô Tô là dựa vào may mắn, chẳng qua dựa vào khuôn mặt lớn lên giống Bạch Trà bốn năm phần nên mới được Tống Trình ưu ái.

Mà Lạc Tô Tô cũng cảm thấy làm thế thân rất tốt, Tống Trình sẽ tiêu tiền vì cô ta, còn có thể cung cấp tài nguyên trong giới giải trí, bọn họ cũng chỉ đơn giản như mối quan hệ cấp trên cấp dưới mà thôi. Lạc Tô Tô cũng hiểu rất rõ, cho nên sau khi biết được Bạch Trà đã trở về cô liền cảm thấy mình có thể xuống sân khấu được rồi.

Vì thế cô ta mới lựa chọn rời đi, nhưng lại không nghĩ tới là Tống Trình đuổi theo, còn bị hắn phát hiện là cô ta có thai, mà Tống Tình lại quá mạnh mẽ nên cô ta chỉ có thể theo về.

Lạc Tô Tô cũng không sợ Bạch Trà, nhưng khi nhìn Bạch Trà như đang đi dạo trên sân vườn sau nhà cũng có thể ảnh hưởng tới tất cả mọi người ở đây, khiến đáy lòng cô ta có cảm giác không nói lên lời.

Giống như không cảm lòng, cũng giống như không muốn bị người ta nói một câu là cô ta chỉ là một cái thế thân mà thôi.

Bầu không khí nhất thời căng thẳng.

Tống Dao đứng một bên không dám mở miệng, một bên cô không khỏi trách Tống Trình di tình biệt luyến, nhưng một bên lại là đứng trên lập trường của người nhà, không muốn sự việc hôm nay quá ầm ĩ khiến cho Tống gia bị chê cười.

Bạch Trà chủ động mở lời đánh vỡ sự trầm mặc, khoé môi cô nở nụ cười ngay cả đôi mắt cũng cong cong tựa như vầng trăng non, giọng nói cũng chân thành: "Tống tiên sinh, Lạc tiểu thư, chúc mừng hai mừng hai người đính hôn."

Mà cũng ở hai năm trước, tiệc đính hôn của Tống Trình cùng Bạch Trà so với hôm nay còn có quy mô lớn hơn, khách cũng nhiều hơn, và những người khác cũng nói chúc mừng với Tống Trình và Bạch Trà.

Ai nào nghĩ tới sau hai năm vẫn là tiệc đính hôn như vậy, nam vẫn là người cũ nhưng nữ lại thay thành một người khác.

Không ít người có chút cảm thán.

Tống Trình tự cảm thấy là bản thân hiểu Bạch Trà, nhưng bây giờ nhìn nụ cười cực kỳ bình dị và gần gũi này của cô khiến hắn trong nhất thời cảm thấy mình không quá hiểu rõ cô. Hắn thu lại hết cảm xúc, mặt không biểu tình đáp một câu: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí như vậy, dù gì chúng ta cũng quen biết nhau nhiều năm."

Vẻ mặt Tống Trình căng thẳng, hắn có chút hoài nghi có phải Bạch Trà muốn nhắc lại chuyện quá khứ để làm hắn khó xử.

Bạch Trà thật sự thở dài, sâu kín nói: "Tống tiên sinh thật đúng là may mắn có thể tìm được một vị hôn thê xinh đẹp như vậy, đáng tiếc phụ nữ chúng tôi thanh xuân qua mau, bây giờ tôi cũng đã già như vậy rồi cũng không biết tới bao giờ mới tìm được nửa kia cho mình nha."

Những người đàn ông khác nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô trong lòng không khỏi ngo ngoe rục rịch, nhưng lại ngại có mặt Tống Trình nên không một ai dám tiếp lời cô.

Tống Dao nhìn mặt Bạch Trà thêm vài lần sau đó lại lén lút sờ mặt mình. Nếu Bạch Trà đúng là "già rồi", thì cô lớn lên sẽ còn là người sao?!

Tống Trình cũng không nói tiếp, bởi vì hắn đoán không ra rốt cuộc Bạch Trà muốn làm gì.

Bạch Trà nói thêm: "Gần đây còn phải tốn không ít tiền để mua mỹ phẩm, khó khăn lắm mới bảo trì được nhan sắc này. Chỉ sợ sau này còn phải tốn thêm không ít nha."

Lúc này mọi mọi người đều nghe được hàm ý trong lời nói của cô, đây là tới để đòi phí tổn thất thanh xuân.

Cũng đã nghe qua Bạch Trà và Tống Trình là bạn từ hồi cấp ba, rồi sau khi tốt nghiệp liền ở bên cạnh nhau. Hiện tại Bạch Trà cũng không làm gì có lỗi, mà ngược lại Tống Trình có niềm vui mới, đính hôn với thế thân của cô, cho nên cô muốn phí tổn thất thanh xuân cũng coi như là hợp lý.

Tuy nhà họ Bạch có tiền, nhưng làm người có ai lại ngại nhiều tiền?

Tống Trình cũng không phải là đàn ông keo kiệt, nếu có thể cùng Bạch Trà yên bình giải tán thì đối với hắn cũng là chuyện tốt, nghĩ vậy hắn liền gọi một tiếng: "Trương trợ lý."

Trợ lý bên cạnh liền hiểu ý mang chi phiếu cùng bút tới.

Tống Trình không do dự ở trên chi phiếu điền vài con số, sau đó ký tên rồi đưa cho Bạch Trà, "Đủ rồi chứ?"

Bạch Trà nhận chi phiếu rồi nhìn con số trăm triệu trên đó liền vừa lòng mỉm cười, "Đủ rồi, Tống tiên sinh đúng là người tốt, cùng Lạc tiểu thư lại càng xứng đôi."

Tất cả mọi người cảm thấy đây là mục địch của Bạch Trà khi đến đây, cho nên tiếp theo cô nên rời khỏi đây. Nhưng ngoài dự kiến là Bạch Trà không những không rời đi, mà cô còn thong thả ung dung đi tới một bên lấy một ly rượu ở trên tay phục vụ rồi ngồi xuống ở một cái ghế trống.

Cô thờ ơ bỏ qua mọi ánh mắt đánh giá, vừa thưởng thức rượu vừa nhìn ra phía cổng như đang muốn đợi một người nào đó.

Bạch Trà còn muốn làm cái gì?

Mọi người đều suy đoán không ra là cô muốn làm cái gì, cô từ đầu tới cuối cũng không gây sự nên căn bản không có lý do để đuổi cô đi.

Lạc Tô Tô tự cảm thấy tính cách của mình thoải mái, nhưng hiện tại nỗi buồn bực ở trong lòng cô ta càng mãnh liệt. Buổi tiệc đính hôn hôm nay vai chính không phải là cô ta hay Tống Trình, mà lại thành Bạch Trà.

Tống Trình nhìn về phía Tống Dao.

Tống Dao hiểu ý đứng một bên nhìn chằm chằm Bạch Trà, thì lại thấy cô nhìn ra cửa bỗng nở một nụ cười mê người.

Tống Dao lại lấy tay che vị trí tim.

Chị Bạch cười thật là đẹp.....

Lúc này từ cửa đi vào là một nam sinh trẻ tuổi, hắn mặc áo hoodie đen có mũ cùng quần màu đen và đôi giày thể thao cũng là màu đen, trên đầu nam sinh còn đội một chiếc mũ đem nửa khuôn mặt của hẳn che kín. Từ đầu đến chân đều là đen.

Hắn từ trước đến nay đều là người không có một chút cảm giác tồn tại nào, cũng không thích xuất hiện ở chỗ đông người như vậy, cho nên lúc này xuất hiện hẳn là không khiến người khác chú ý, nhưng mọi người đều nhìn theo vị mỹ nữ xinh đẹp kia nên tầm mắt đều hướng về phía hắn.

Bước chân của nam sinh không khỏi dừng lại, nửa ngày cũng không thấy tiếp tục di chuyển.

"Tống Tuyên." Tống Dao nhanh chóng đi qua, kéo tay người em trai song sinh này rồi nhỏ giọng nói: "Em đừng hoảng hốt, chị Bạch tới nên tình huống có chút phức tạp."

Tống Tuyên là thiếu gia thứ ba của Tống gia, hắn có chứng sợ hãi giao tiếp nghiêm trọng, chính là cái thể lại nếu không cần đi học thì có thể ở trong nhà cả đời không ra ngoài ấy. Nếu không phải hôm nay là tiệc đính hôn của Tống Trình thì hắn sẽ tuyệt đối không ra cửa.

Tống Tuyên hơi hơi ngước mắt, ánh mắt liền rơi vào bóng dáng của một nữ nhân đang mỉm cười thong dong đi tới, làn váy lay động thoáng ẩn thoáng hiện cặp chân dài trắng nõn.

Hắn xưa nay đều không thể nhìn thẳng vào mắt người khác quá lâu, cho nên được một lúc liền thu hồi ánh mắt.

Bạch Trà nhìn nam sinh cao gầy trước mặt, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, giọng nói dễ nghe mang theo ý cười, "Tuyên Tuyên đã trưởng thành cao như vậy rồi, trẻ con đúng là mau lớn."

Tống Tuyên đưa tay kéo kéo chiếc mũ trên đầu, đem gương mặt trắng trẻo kia càng che khuất thêm một phần, chỉ có thể thấy khoé môi của hắn hơi mím lại.

Tống Trình lúc này đã đi tới, "Bạch Trà, cô muốn là trò gì vậy?"

Bởi vì tính cách có vấn đề nên Tông Tuyên bị Tống gia bảo về như chim hoàng yến ở trong l*иg vậy.

"Tuyên Tuyên cùng Dao Dao đều là hai đứa trẻ tôi nhìn mà lớn lên, cho nên tôi muốn quan tâm một chút thì làm sao?" Bạch Trà vẻ mặt đầy vô tôi, "Tống tiên sinh, cho dù bây giờ tôi không còn là vị hôn thê của anh nữa thì anh cũng không nên nhằm vào tôi như thế. Nếu tôi thật sự là người xấu, vậy thì mấy năm qua anh ở cùng với tôi, đây là muốn vũ nhục nhân cách của tôi hay là vũ nhục ánh mắt anh nhìn người không được tốt?"

Nhắc tới ánh mắt có vấn đề không ít người âm thầm chuyển động qua lại giữa Bạch Trà cùng Lạc Tô Tô.

Tống Trình nhíu mày.

Lạc Tô Tô bình tĩnh lên tiếng, "Tống Trình."

Chân mày của Tống Trình tạm thời giãn ra, hắn biết nếu để cho mọi người cảm thấy là hắn đang nhằm vào Bạch Trì, sẽ có người nói hắn không đúng.

Người có thể dễ dàng ảnh hưởng tới cảm xúc của Tống Trì như vậy, trừ bỏ Lạc Tô Tô thì còn có thể là ai?

Bạch Trà không để ý, mỉm cười nhìn Tống Tuyên, "Nghe nói gần đây em cùng bạn học muốn mở một cái công ty game, nhưng mà lại bị thiếu tài chính."

Bạch gia không thiếu tiền, Tống gia lại càng không thiếu. Nhưng mà đối với thái độ bảo về Tống Tuyên thái quá của Tống gia, cho nên tất cả mọi người đều không đồng ý cho Tống Tuyên cùng bạn học mở công ty game, vì vậy Tống gia cũng sẽ không cung cấp tài chính cho Tông Tuyên.

Bạch Trà cười cười đưa cho Tống Tuyên đồ vật cô đang cầm trong tay, "Chị rất xem trọng em nha, cho nên đây là vốn cổ phần của chị."

Đó là một tấm chi phiếu một trăm triệu.

Tống Trình sắc mặt xanh mét; "Bạch Trà!"

Tống Dao không khỏi kinh ngạc, cô còn muốn khuyên Tống Tuyên đem tấm chi phiếu trả lại, nhưng ngoài ý muốn là tốc độ tay của Tống Tuyên rất nhanh đã đem tấm chi phiếu đút vào túi.

Tống Dao chính là biểu tình một lời khó nói hết.

Bạch Trà không hiểu hỏi: "Tôi xử lý tiền của mình, chuyện này cùng với Tống tiên sinh có liên quan sao?"

Lạc Tô Tô vốn cũng không muốn xen mồm vào nhưng cô ta biết Tống Tuyên là một đứa trẻ đơn thuần, cô ta cũng biết Bạch Trà là có mục đích tới đây, nhưng Tống Tuyên cũng không nên trở thành công cụ để Bạch Trà trả thù Tống Trình.

Lạc Tô Tô không nhịn được nói: "Bạch tiểu thư, cô biết rõ tình huống của Tống Tuyên là như thế nào."

Bạch Trà không chút để ý gật đầu, "Đúng thế, tôi biết em ấy không phải là một đứa ngốc, cho nên làm sao?"

Tống Tuyên từ đầu tới cuối vẫn luôn an tĩnh lúc này hơi hơi ngẩng đầu.

Lạc Tô Tô điềm đạm cười, "Việc của Tống Tuyên thì sẽ có Tống gia lo, cũng với cô không có liên quan gì hết."

Nhìn hai người có khuôn mặt tương tự nhau đối chọi gay gắt khiến cho người tới xem trò không khỏi hứng thú.

Bạch Trà khẽ cười, nhìn Lạc Tô Tô: "Em ấy cũng đã mười chín tuổi rồi, chứ không phải là chín tuổi. Cô biết mười chín tuổi là đại biểu cho việc gì không?"

Cũng không đợi Lạc Tô Tô trả lời, Bạch Trà tiếp tục nói: "Là đại biểu cho việc em ấy đã trưởng thành, có thể tự quyết định cuộc sống của mình, có thể tự do tìm bạn gái, cũng có thể cùng bạn gái ân ái, cho dù sau này sự nghiệp có thất bại thì cũng đủ tư cách để gánh vác trách nhiệm."

Khoan đã, lời nói này có phải hay không xen vài ý kỳ quái trong đó!

Tống Tuyên chậm rãi giơ tay kéo dây rút bên trong mũ của áo hoodie, cả khuôn mặt đều vùi vào trong mũ.

Này, cậu ngại ngùng như vậy như vậy có chút hơi quái lạ nha!

- --------

Lời Miểu muốn nói:

Vì bản thân thích truyện này nên muốn edit, chứ không có mục đích phục vụ ai.

Nếu mọi người thích thì liền chào mừng mọi người đến với mình, không thích xin đừng nói lời cay đắng.

Ngoài ra nếu mình edit có chỗ nào bị lỗi hoặc không hợp lý, hoan nghênh mọi người tới sửa nha!

Yêu mọi người:*