Vậy là cũng không còn căn phòng nào ổn thỏa cho Chu Tĩnh ở rồi.
Khi mọi người quay về từ đồng ruộng lúc hoàng hôn, Lâm Xuân Hoa bèn đi tìm Chúc Phượng Tiên. Kết cấu phòng của nhà họ Cố và nhà họ Tần giống nhau, nên sẽ có một căn phòng trống.
Bà ấy vừa kể lại tình huống cho Chúc Phượng Tiên nghe thì Chúc Phượng Tiên nào có từ chối, chỉ sợ không đối đãi tốt với khách quý thôi. Bất chấp việc mới trở về từ đồng ruộng, bà ấy bảo Vương Thủy Anh đi nấu cơm, bảo Cố Uyển hứng mấy chậu nước rồi bắt đầu dọn dẹp phòng cho khách trong nhà.
May mà đầu năm mới nhà ở của nhà họ Cố cũng vừa được tân trang lại. Nhà ngói gạch xanh, tường sơn trắng, nếu so với mấy căn nhà gỗ ở trong thôn này thì vẫn đẹp hơn rất nhiều.
Một số thứ linh tinh vốn để ở phòng trống được bà ấy dời hết tới trong phòng của mình, cũng dứt khoát lấy miếng đệm mới trong nhà chưa sử dụng bỏ lên giường. Sau khi dọn dẹp xong rồi, trông căn phòng tuy đơn sơ nhưng trái lại cũng sạch sẽ, thoải mái.
Đối với vị khách quý sẽ đến ở tạm trong nhà này, Cố Kim Thịnh cũng rất chú trọng. Sau khi Chúc Phượng Tiên dọn dẹp xong, ông ấy còn đặc biệt đi quan sát một cái. Xem rồi thì ông ấy bảo Chúc Phượng Tiên ôm số rơm rạ được trải dưới đệm đi, lau sạch ván giường rồi thay bằng một tấm nệm mùa đông ở phía dưới.
Chúc Phượng Tiên ngẩn người. Nhà ai mà không lót giường bằng rơm rạ chứ? Tại sao lại phải đổi thành đệm?
Mặt Cố Kim Thịnh sầm xuống. Ông ấy nói: "Nghe tôi không sai đâu. Đứa bé trong thành phố thì có bao giờ ngủ rơm rạ đâu? Đừng có dọa người ta!"
Chúc Phượng Tiên nghe xong thì ngẫm lại, thấy cũng đúng bèn lấy rơm rạ đi rồi lau sạch sẽ ván giường một lần, lại tìm một cái chăn bông mới tám phần mười trải bên trên ván giường, còn trải thêm một cái chiếu nữa. Vừa chạm tay xuống đã thấy chúng mềm mại thư thái.
Lúc này Cố Kim Thịnh mới hài lòng, quét mắt quanh căn phòng một vòng rồi nói với Cố Siêu: "Con đi mang bộ bàn ghế trong phòng em gái con qua căn phòng này đi. Người ta tới nhà mình làm khách, sơ suất thì không hay đâu."
Rồi ông ấy lại quay đầu nói với Cố Uyển: "Vậy con muốn đặt ly tách rồi gương gì đó thì cứ đặt lên nắp cái rương nào đó đi! Bảo anh trai con giúp con chồng hai cái rương lên nhau. Độ cao như vậy cũng ổn thỏa rồi."
Cố Uyển ngoan ngoãn gật đầu, tâm trạng tốt không sao kể được. Cô hoàn toàn không hề có ý kiến gì với quyết định của ba mình, chỉ hy vọng vị khách này của nhà họ Tần sẽ ở nhà mình được thoải mái rồi ở lâu thêm chút mới tốt.
Phòng của khách đối diện với phòng cô, hai người cách nhau cùng lắm có năm mét thôi. Khi cô được ảnh hưởng từ thể chất của Chu Tĩnh thì còn có cái lợi nào lớn hơn vậy sao?
Trong thời gian anh ta tới nhà ngủ hằng ngày cô không ra khỏi cửa phòng là có thể xin chút may mắn rồi. Tâm trạng cô lúc này vui như vớ được của rơi từ trên trời xuống vậy.
Rồi như nghĩ tới điều gì đó, cô nói với Cố Kim Thịnh: "Thời tiết này nhiều muỗi. Hay là tháo luôn màn của giường con xuống mang qua đây luôn đi ạ?"
Cố Kim Thịnh liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu. Mùng ở trong phòng con trai được mua lúc nó kết hôn, mà giường của con gái thì không có mùng, đợi làm phòng tân hôn mới thêm vào, tới hạ mới lấy ra dùng nên nó vẫn còn mới tinh. Đúng là dùng của con bé thì thích hợp nhất.
Ông ấy gật đầu một cái, Cố Uyển bèn lập tức trở về mang mùng qua rồi.
Cô hy vọng vị khách quý kia có thể ở lâu một chút. Có một sự khác biệt đã xảy ra từ khi cái bớt kia xuất hiện. Mấy loại côn trùng thường gặp ở nông thôn như ruồi hay mỗi căn bản sẽ không đậu vào người cô.
Mấy năm này trong thôn đã được nối điện, nhưng phần lớn người ta vẫn không nỡ dùng. Ở nông thôn cũng ăn cơm tối rất sớm, nhưng ngày hôm nay vì phải thu hoạch mà nhà họ làm trễ hơn một chút. Chưa tới bảy giờ Tần Chí Hoa đã đưa Chu Tĩnh lớn cỡ anh ta tới nhà họ Cố.
Người nhà họ Cố đã ăn xong cơm tối từ lâu rồi dọn dẹp sạch sẽ. Cả nhà đều đang ngồi trong sân hóng mát, bình thường thì khi hóng mát họ đều tắt hết đèn đi. Một là vì tiết kiệm điện, hai là tránh để dụ muỗi tới. Hôm nay vì biết khách của nhà họ Tần sẽ tới nên trời tối là đèn phòng khách nhà họ Cố đã được bật lên rồi.
Nhìn thấy Tần Chí Hoa dẫn một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đi về phía này, người nhà họ Cố biết ngay đây là khách của nhà họ Tần. Cố Kim Thịnh ngồi trên ghế đẩu lùn thấy người tới bèn đứng lên đi phía trước mấy bước để chào đón. Trên khuôn mặt đỏ thẫm của ông ấy lộ ra nét cười rất vui vẻ, nếp nhăn ở khóe mắt cũng dồn lại theo, đến mức Cố Siêu và Vương Thủy Anh ngồi ở bên cạnh thấy mà líu lưỡi.
"Đây chính là Chu Tĩnh à?" Nụ cười của Cố Kim Thịnh nhiệt tình lạ thường nhưng lại thấp thoáng nét giản dị của một nông dân lành nghề.
Tần Chí Hoa cũng thấy ngạc nhiên, gọi một tiếng chú Cố rồi nói với Chu Tĩnh: "Chu Tĩnh, đây là chú Cố. Trong khoảng thời gian này cậu cứ ở tạm trong nhà chú Cố đi."
Chu Tĩnh cười đến hàm răng trắng sáng bóng loáng lên, vừa nhiệt tình gọi một tiếng chú Cố với Tần Chí Hoa vừa nắm lấy tay của Cố Kim Thịnh. Vậy là trong phút chốc, tay chân của Cố Kim Thịnh - người chưa từng trải qua lễ nghi gặp mặt chính thức thế này, có hơi hoảng lên.
Tay phải của ông ấy đang cầm tẩu thuốc nên trong hoảng loạn ông ấy đã duỗi tay trái ra. Chu Tĩnh nhìn mà sửng sốt, nhưng nó cũng chỉ xuất hiện một giây thôi rồi anh ta lập tức cũng duỗi tay trái mà mặt không đổi sắc. Anh ta nắm cả hai tay vào tay trái của Cố Kim Thịnh, cười bảo: "Làm phiền chú Cố rồi ạ! Trong khoảng thời gian này cháu phải gây thêm phiền phức cho cả nhà chú Cố đây rồi!"
Cố Kim Thịnh thấy cách ăn nói lẫn hành động của người thanh niên này có vẻ rất có quy cách, nhưng cũng rất tôn trọng ông ấy, bèn cười đến mức khuôn mặt trông như hoa cúc nở rộ. Ông ấy bắt đầu dùng thứ tiếng phổ thông không chuẩn lắm mà pha tạp nửa này nửa nọ để trò chuyện với Chu Tĩnh.
"Cháu đừng nói như vậy chứ! Giao tình giữa nhà chú và nhà họ Tần không bình thường đâu. Mấy đứa bé Chí Quân đều lớn lên dưới mắt chú cả đấy! Cháu đây vừa nhìn là biết xuất thân từ nhà có điều kiện trong thành phố. Chú chỉ sợ là cháu ở không quen nhà của mấy nông dân bọn chú thôi!"
Rồi ông ấy lại chỉ vào người nhà họ Cố nói: "Lại đây, chú giới thiệu cho cháu một chút. Đây là con trai chú, Cố Siêu, không lớn hơn cháu là bao mà cũng không được triển vọng như cháu. Kia là vợ rồi con của Cố siêu. Đây là vợ của chú, cháu cứ gọi là thím là được. Bên cạnh đó là con gái của chú, Cố Uyển."
Theo sự giới thiệu của Cố Kim Thịnh, Chu Tĩnh lần lượt chào từng người anh cả, chị cả rồi thím Cố. Lúc đến lượt Cố Uyển thì anh ta nhíu mày, quan sát đứa bé được chị dâu Cố ôm vào trong ngực. Thì ra là bồng cháu trai.
Cô bé này nhát gan thật đấy. Ai ai cũng đều đứng trong sân cả, chỉ có mình cô là lui ra rất xa, đứng ở tận bên cạnh cửa nhà. Cô coi anh ta như thú dữ và nước lũ vậy. Anh ta bèn nhìn cô nhoẻn miệng cười, trên gò má mơ hồ hiện ra một cái má lúm đồng tiền. "Em Tiểu Uyển."
Cố Uyển bị một tiếng em Tiểu Uyển của anh ta làm cho đỏ mặt, gọi một tiếng "anh Chu" để đáp lại.
Dân quê hiếu khách, Chúc Phượng Tiên vừa pha trà vừa bưng hạt dưa ra mời Tần Chí Hoa và Chu Tĩnh ăn. Cố Uyển đã quen lắm những cảnh tượng như thế này, lặng lẽ quay trở lại trong phòng mình.
Bàn cũng không còn nữa rồi, cô chỉ có thể ngồi đực ra ở thành giường.
Cô nghe mấy người ở trong sân hàn huyên được mấy câu thì Cố Kim Thịnh đã nói sẽ đưa Chu Tĩnh đi xem phòng xem có còn thiếu gì nữa không, có sẽ bù vào.
Tất nhiên Tần Chí Hoa cũng đi vào trong. Nhìn thấy trong phòng sạch sẽ ngăn nắp thì lòng anh ta thở phào một hơi.
Hôm nay nhìn thấy giường của Tần Chí Quân cũng là kiểu ở dưới phủ thật dày rơm rạ, Chu Tĩnh băn khoăn không biết liệu bên trong có thể có bọ chét hay linh tinh con bọ gì không, giờ ngược lại thấy nhà họ Cố chu đáo chuẩn bị đệm chăn cho mình khiến anh ta thấy yên tâm hơn hẳn.
Lại nhìn trên mặt bàn bày một ấm trà mới tinh, men sứ mặt bóng loáng tinh tế tỉ mỉ, trên thân là hình ảnh một vĩ nhân cùng lời trích dẫn màu đỏ, cùng với một ấm to đựng nước sôi.
Hắn hướng Cố Kim Thịnh nói cám ơn "gian phòng dọn dẹp tốt như vậy, đúng là làm phiền chú Cố thím Cố rồi"
Cố Kim Thịnh gương mặt thô ráp cười nở hoa, cao hứng nói "chỉ là sợ cháu ở không quen, cháu đi xem một vòng đi, một hồi nữa chú bảo thím xách một thùng nước tới rửa mặt rửa chân, hôm nay hơi vội vàng cháu dùng tạm trước, ngày mai sẽ đi mua cho cháu hai cái chậu mới để dùng".
Cố Kim Thịnh lại nói có việc gì cần cứ tự nhiên nói một tiếng là được, lúc này mới để Chu Tĩnh nghỉ ngơi còn chính mình cũng trở về phòng. Tần Chí Hoa đi phía sau cuối, người nhà họ Cố lần lượt trở về phòng, không bao lâu đèn đều tắt. Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng xuyên thấu qua màn cửa mỏng manh tiến vào trong phòng. Chu Tĩnh nằm trên chiếc giường mới, trong không khí thoang thoảng hương hoa lan nhưng không phải lan. Hắn ngửi gối đầu cùng chăn mền, đều là mùi nắng cũng không giống như hương thơm đặc biệt kia, nhưng rốt cuộc hương thơm đặc biệt đó đến từ đâu lại không phát hiện ra được.
Một đêm ngủ ngon, ngày kế tiếp gà vừa gáy Chu Tĩnh đã bừng tỉnh, sắc mặt cứng ngắc, hai tai đỏ bừng chạy đến bên ô tô đỗ trước cửa Tần gia, sau khi mở ra ba lô hành lý rồi vội vã trở về phòng, lặng lẽ thay quần. Đem đống quần áo bẩn nhét trở lại ba lô, hắn lấy tay bưng mặt, mới qua đêm ở đây mà đã mộng xuân, không nghĩ còn có phản ứng xấu hổ kia nữa. Ngồi rất lâu, thẳng đến khi hai tai bớt đỏ, hắn mới rửa mặt rồi đóng cửa đi về hướng nhà họ Tần. Hôm qua đã cùng Tần Chí Quân nói chuyện qua, hôm nay hai người sẽ đi đến bệnh viện nhân dân tỉnh kiểm tra một chút việc hồi phục chấn thương như thế nào.
Hôm nay nhiệm vụ của Cố Uyển ngoại trừ nấu cơm và trông Ngưu Ngưu cùng phơi thóc thì chỉ có ra hợp tác xã mua hai cái chậu rửa mặt tráng men mới. Buổi sáng Cố Kim Thịnh rút ra 3 tệ đưa cho Cố Uyển để đi mua đồ, Vương Thủy Anh thấy vậy bèn nói nhỏ với Cố Siêu "Cha thật là hào phóng a, chúng ta đây kết hôn cũng mới có 2 cái chậu tráng men mới, còn cả nhà vẫn đang dùng chậu gỗ đây". Cố Siêu nghe vậy liếc mắt nhìn vợ "đúng là không hiểu chuyện, đừng có lải nhải nữa đi, Chu Tĩnh và chúng ta là không giống nhau, sao có thể dùng chung chậu gỗ được". Hắn tuy không hiểu rõ nhưng vẫn là ủng hộ cách làm của lão ba mình.
Năm nay việc ít, ngoài hợp tác xã cũng không hơn là bao, đàn ông thì ra đó kiếm tiền công, đàn bà chính là làm chút việc nhà và trông đám trẻ con, thậm chí công việc cũng là ngày có ngày không, Cố Kim Thịnh cũng tính là người làm lâu, có nghề nhưng một tháng kiếm được cũng không quá mười mấy tệ, Cố Siêu hẵng còn là người mới nên tiền công đến tay cũng chỉ 6 7 tệ là cùng. Cả gia đình hai người đàn ông thu nhập không quá 20 tệ, mà hắn không suy nghĩ đã rút ra 3 tệ đưa Cố Uyển đi mua chậu rửa mặt tráng men.
Thôn Thanh Hồ cũng coi là một thôn lớn, trong thôn có trạm thực phẩm, nhà ai gϊếŧ heo sau khi trừ thịt nộp lại như một phần thuế thì có thể đem bày bán ở trạm thực phẩm. Một gian nhà trệt rộng hơn sáu mươi thước, sát tường bày tủ gỗ kệ hàng. Nông dân ở đây cũng không giàu có gì để thường xuyên đi mua đồ nên toàn bộ hợp tác xã này chỉ có một người bán hàng là con dâu cả nhà bí thư chi bộ, gọi Vương Xuân Hương.