Sáng hôm đó tỉnh lại, cuối cùng sắc trời cũng sáng tỏ. Cố Uyển ăn sáng xong, đeo gùi, cầm cây kéo, ra cửa đón Tần Hiểu Muội lên núi.
Ở thôn Thanh Hồ, trừ có một hồ Đại Thanh, còn dựa vào núi lớn, nên không ai dám đi sâu vào. Nhưng những nơi người trong thôn thường xuyên đi lại ở bên ngoài thì không nguy hiểm gì, dẫu sao thú hoang cũng biết phải tránh người.
Hai người đi qua bên ngoài, đi vào bên trong một chút. Vì bên ngoài cùng thì ngay cả đứa trẻ sáu bảy tuổi cũng có thể lởn vởn khắp núi, cũng không tìm ra thứ gì tốt.
Đi tới lui hơn một giờ, họ hái được không ít nấm mồng gà, thứ này ăn ngon, hái về thì có thể thêm một món ăn ngon.
Vào núi quá sâu, khi hai người đang chuẩn bị trở về, Cố Uyển phát hiện ra mấy cây dẻ dại. Tháng Tám không phải là thời điểm hạt dẻ chín, hai người hưng phấn chạy về phía cây.
Đi lòng vòng một vòng, họ phát hiện có chừng năm cây dẻ dại, Tần Hiểu Muội hưng phấn đi tìm cành cây to.
Hai người không có găng tay, nên gai hạt dẻ đâm lên người dù chỉ một chút cũng không phải là chuyện đùa. Họ tìm hai nhánh cây dài đến hai mét, đứng xa xa bẻ hạt dẻ, hạt dẻ nào tương đối chín thì vung mấy cái là hạt dẻ rơi xuống.
Bận làm việc hơn nửa giờ, cái gì có thể vung rơi đều rơi xuống, còn mấy hạt dẻ không lấy được chắc là chưa chín, vẩy xuống cũng lãng phí.
Hai người tìm một chiếc lá to gói cẩn thận nấm mồng gà vào cho vài giỏ và để trên đất, sau đó tìm không ít lá cây để lót sọt, rồi mới cẩn thận đi nhặt từng hạt dẻ một.
Chuyến này có thể nói là một vụ thu hoạch bội thu, chẳng qua là Tần Hiểu Muội khó khăn nhìn cái gùi đầy ắp.
"Tiểu Uyển, hạt dẻ nặng lắm, tớ đi quá xa, đeo về thế nào đây."
Cố Uyển nhíu mày, thử đeo gùi lên, ngồi xổm người xuống, cắn răng, vốn đã chuẩn bị sử dụng toàn lực, không ngờ dễ dàng đeo cái gùi lên, còn mình thiếu chút nữa ngã trên đất vì dùng sức quá mạnh. Ách...
Cô tỉnh rụi để cái gùi của mình xuống, đi tới trước gùi của Tần Hiểu Muội rồi thử đeo của cô ấy lên.
...
Ung dung đeo lên.
Cô như thể lại phát hiện một bí mật khó tin, sau da dẻ, vóc người, thể lực của cô cũng trở nên lạ thường.
Cô cụp mắt, ra vẻ có hơi cật lực mà để gùi xuống, nói với Tần Hiểu Muội: "Có vẻ miễn cưỡng đeo được."
Tần Hiểu Muội: "..."
Tớ thấy cậu đâu rất miễn cưỡng.
Cố Uyển không dám nhìn biểu tình của Tần Hiểu Muội, nói: "Hoặc là, tớ để nấm mồng gà của tớ vào trong gùi của cậu, cậu để hạt dẻ của cậu vào trong gùi của tớ, chúng ta trở về sẽ chia ra."
Tần Hiểu Muội há to miệng: "Không phải cậu đang khoe tài chứ, đeo một lúc mà chịu nổi, chúng ta phải đi đường núi rất nhiều giờ."
Cố Uyển không dám nói thật ra thì cô không cảm thấy nặng, không thể làm gì khác hơn là nói: "Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút, đi chậm một chút đi, nếu không thì chỉ có thể ở đây tách hạt dẻ rồi đi, cái này có hơi khó, núi đá rời rạc, hơn nữa còn mấy ngày mưa thì càng khó, thật đúng là không tách được."
Hai người điều chỉnh đồ trong gùi lần nữa, đeo gùi về, Cố Uyển thỉnh thoảng làm bộ như không chịu nổi sức nặng mà nghỉ một lúc.
Hai người lên núi Đại Thanh, không biết lúc này thôn Thanh Hồ đã bị phá vỡ sự bình tĩnh, chính xác là nhà lão Tần.
Bầu trời thôn Thanh Hồ, giọng đại đội trưởng được qua chiếc loa cũ của chi bộ thôn truyền khắp gần nửa thôn trang: Mời Tần Đại Hữu đến chi bộ thôn nghe điện thoại! Mời Tần Đại Hữu đến chi bộ thôn nghe điện thoại...
Kêu bốn lần lặp đi lặp lại mới tắt loa.
Lúc đó Lâm Xuân Hoa đang ngồi giặt quần áo ở bờ hồ hồ Đại Thanh, nghe thấy tiếng loa thì không để ý quần áo, bảo con dâu ở bên cạnh trông giúp mình, mình thì chạy về chi bộ thôn.
Bờ hồ, đám đàn bà giặt quần áo tám.
"Nhất định là con trai lớn nhà bà ấy gọi điện thoại tới."
"Từ nay về sau Xuân Hoa sắp hưởng phúc, anh cả có triển vọng."
...
Về phần Lâm Xuân Hoa, vừa mới tới ngoài cửa đại đội chi bộ thôn thì đυ.ng phải chồng mình vác cuốc đi tới. Hai vợ chồng vào chi bộ thôn, đại đội trưởng cười giải thích là điện thoại từ bộ đội gọi tới, để hai vợ chồng ngồi chờ mấy phút.
Dưới mông hai vợ chồng như mọc kim, nào ngồi yên được.
Trong lòng Lâm Xuân Hoa suy nghĩ có phải Chí Quân sắp trở lại sau khi báo hồ ly kết hôn không, trên mặt không che giấu được vẻ vui mừng. Lâm Xuân Hoa đã cao tuổi, mong đợi các con sớm thành gia lập nghiệp để mình có thể ôm cháu trai.
Cũng may không để cho hai vợ chồng chờ bao lâu, tiếng chuông điện thoại vang lên rất nhanh. Đại đội trưởng cười, bưng ly trà tráng men của mình đến phòng làm việc ở cách vách, để lại không gian cho vợ chồng Tần Đại Hữu.
"A lô."
Lâm Xuân Hoa nhận điện thoại.
Lâm Xuân Hoa vốn tưởng rằng là Chí Quân gọi điện thoại tới, nhưng không ngờ đầu ống nghe không phải là con trai của mình.
"Bác là mẹ Tần Chí Quân ạ?"
Trong lòng Lâm Xuân Hoa lộp bộp một tiếng, trong miệng nói: "Vâng, tôi là mẹ Tần Chí Quân, anh là?"
Quả nhiên là giọng nam: "Cháu chào bác, cháu là đồng chí chiến hữu của Tần Chí Quân, có một chuyện cần phải báo cho bác, bác nghe đừng hoảng hốt. Đồng chí Tần Chí Quân bị thương trong lúc làm nhiệm vụ, bây giờ đang ở bệnh viện quân y, bác xem nhà bác có để người đến chăm sóc đồng chí Tần Chí Quân được không."
Lâm Xuân Hoa chỉ cảm thấy đầu óc nổ một tiếng, trước mắt biến thành màu đen, hít sâu một hơi mới tỉnh táo lại.
Hai người vợ chồng nhà họ Tần vốn vui vẻ đến chi bộ thôn nhận điện thoại, nghe tin tức bên kia thì không còn vẻ vui mừng trên mặt, mà trở nên suy sụp. Lâm Xuân Hoa không để ý vẫn ở bên ngoài, nước mắt rơi xuống.
Tần Đại Hữu tìm bí thư chi bộ của thôn cấp tốc viết thư giới thiệu, đưa Lâm Xuân Hoa trở về nhà thu dọn hành lý.
Anh hai, anh ba học nghề làm thợ gạch ngói với người ta ở trấn trên, không ở nhà vào lúc này. Con gái nhỏ nhất là Tần Hiểu Muội lên núi Đại Thanh cùng Cố Uyển vào sáng sớm vẫn chưa trở về. Hai vợ chồng chỉ kịp tìm hàng xóm cũ là Chúc Phượng Tiên nói tình hình, rồi nhờ bà coi chừng nhà giúp, sau đó đeo hai quần áo, mang theo tiền giấy ngồi xe bò đại đội trưởng đuổi ra trạm xe lửa.
Đến khi Tần Hiểu Muội và Cố Uyển từ trên núi xuống vào trong thôn, tin tức Tần Chí Quân ở bộ đội làm nhiệm vụ bị trọng thương đến độ nằm viện đã lan truyền sôi sùng sục ở thôn Thanh Hồ.
Tần Hiểu Muội bị dọa sợ, đuổi theo cô để hỏi Chúc Phượng Tiên tình hình.
Chúc Phượng Tiên nào biết tình huống gì, chỉ nói: "Cha mẹ cháu đi rất gấp, thím cũng không biết cụ thể. Hiểu Muội, cháu đừng hoảng, thím tin tưởng người hiền tự có trời phù hộ, cả nhà các cháu đều là người tốt, ông trời sẽ không để người tốt khổ sở."
Khi con dâu giặt quần áo ở hồ Đại Thanh đưa quần áo của Lâm Xuân Hoa đến nhà họ Tần, Tần Hiểu Muội vẫn còn khóc. Chúc Phượng Tiên nhận lấy quần áo phơi nắng giúp, rồi để hai người Tần Hiểu Muội và anh cô ấy hôm nay đến nhà họ Cố ăn cơm, giữ Cố Uyển ở nhà họ Tần để chăm sóc Tần Hiểu Muội, rồi mới đi về nhà.
Lúc ăn cơm trưa Cố Uyển mới trở về nhà, Tần Hiểu Muội đã hòa hoãn qua gần nửa giờ, không hoảng sợ nữa.
Mình ở nhà nổi lửa nấu cơm, không chạy đến nhà họ Cố ăn. Đầu năm nay lương thực các nhà đều quý giá, người trong nhà đều chỉ ăn nửa no, nào có dư lương thực chiêu đãi người ngoài, thím nhà họ Cố là người tốt, mình không thể không khách khí như vậy.
Trong sân nhà họ Cố có một cối đá, Cố Uyển thừa dịp nhà không có người mà ra sân, quan sát bốn phía thấy không có ai, cô cúi người xuống, nhấc cối xay kia lên.
Cối đá nặng hơn hai trăm cân, cô lại thật sự nâng lên cách mặt đất mấy tấc.
Cố Uyển sợ run lên, quá nguy hiểm, may không đập vào chân mình. Cô có hơi hoảng hồn, vẻ mặt thê lương suy nghĩ có phải mình đang thành yêu quái không.
Trong lòng cô vừa kinh vừa sợ, muốn nói chuyện này cho cha mẹ mình, nhưng lại không dám.
Khi còn bé, cô thấy cảnh tượng đạo sĩ, hòa thượng xuống núi đấu đá, trí nhớ đó khắc quá sâu, nghiêm trọng như bị chụp mũ là mê tín thời phong kiến vậy, cô không dám nghĩ nếu chuyện sẽ xảy ra với một người như mình thì sao.
Mặc dù hai năm này đã không có chuyện như vậy, nhưng ai biết được sau này.
Vào bữa tối ngày hôm đó, Cố Siêu đi làm gạch ngói trở về nhà. Trên bàn ăn, nghe Chúc Phượng Tiên nói chuyện Tần Chí Quân, cả nhà đều thổn thức, than thở, chỉ có Cố Uyển là vùi đầu bới cháo khoai lang đỏ không quá ngon.
Cô không có tình nghĩa đặc biệt gì đối với Tần Chí Quân. Khi Tần Chí Quân đi lính, cô còn là một đứa trẻ tám chín tuổi, nếu có ấn tượng gì thì là ấn tượng vì phản ứng kỳ lạ mà e sợ không kịp tránh anh.
Cho nên lúc cả nhà lo lắng cho Tần Chí Quân, cô bỏ ngoài tai. Dẫu sao trong lòng mình giấu bí mật lớn như vậy, không biết từ nay về sau các điểm lạ thường trên người sẽ phát triển thế nào, nào có lòng rảnh rỗi đi quản Tần Chí Quân không liên quan.
Mới bắt đầu, tin tức Tần Chí Quân bị thương trừ cho thôn dân thôn Thanh Hồ thêm chút đề tài trà dư tửu hậu mấy ngày ra thì dần dần yên tĩnh lại. Cho đến nửa tháng sau, một chiếc xe Jeep nhà binh lái vào thôn Thanh Hồ, dừng ở ngoài cửa nhà họ Tần.
Người thời bấy giờ đều tự nhiên kính sợ quân nhân và quan chức, kiêng dè xe quân đội đưa người nhà họ Tần trở về, nên các thôn nhân chỉ dám vây xem từ xa xa, không có ai đi bên cạnh.
"Là con trai lớn nhà họ Tần trở về."
"Ai dà, Tần Chí Quân què."
"Anh cả nhà họ Tần đấy, đáng tiếc..."
Những lời nghị luận này đã giảm thấp âm thanh xuống chút, nhưng kỳ thật ai cũng có thể nghe thấy, người nhà họ Tần cũng giống vậy.
Cố Uyển đứng ở cửa nhà mình thấy người đàn ông được người ta đỡ xuống từ trên xe rồi đỡ ngồi lên xe lăn từ xa xa, trong lòng nghĩ cô ra cửa lại phải chú ý chút.
Có điều nghĩ bây giờ anh ra vào đều phải dựa vào xe lăn, cô chỉ cần cẩn thận chút, nhìn thấy từ xa xa thì cách xa hẳn là kịp.
Cố Uyển liếc nhìn đường gồ ghề còn có rất nhiều đá ở nông thôn, cúi thấp đầu, trong lòng bỗng nhiên nghĩ, ra vào cần dựa vào xe lăn, anh sẽ không thường đi ra ngoài nữa, dù sao cũng không tiện.
Đáy lòng hơi vui mừng thầm kín, cô cảm thấy mình quá không tử tế, vội phá vỡ suy nghĩ kia.
Vương Thủy Anh đứng ở sau lưng Cố Uyển cũng thấy Tần Chí Quân ngồi xe lăn, không nói gì, ngồi trong sân bóc đậu, phủi vụn trên tay rồi đi ra ngoài.
"Chị dâu cả, chị đi đâu ạ?"
Có lẽ là giọng cô nhỏ, hoặc là Vương Thủy Anh đi gấp, nên Cố Uyển không nhận được câu trả lời.
Có điều, cô nhanh chóng biết nhà cô chị dâu cả đi đâu, Chúc Phượng Tiên vốn đang làm ruộng, vào lúc này lại xắn ống quần, đế giày dính bùn mà chạy qua bên này từ xa xa, mắt thấy qua cửa nhà mình cũng không dừng lại, đi thẳng đến nhà họ Tần.