Ván Cược

Chương 12

Chương 10
Miệng Hoàng Phủ Du khẽ mấp máy, nói một câu bên tai Phương Kính, rồi mặc cho lao đầu (cai ngục) kéo y ra ngoài.

Mắt thấy Phương Kính bị mang đi, Thiết Ngưu lo lắng muốn đi lên cướp người, lại bị Hoàng Phủ Du giữ chặt tay áo.

Thiết Ngưu quay đầu lại, thấy Hoàng Phủ Du lắc đầu với hắn, “Không cần lo lắng, người của ta sẽ lo cho y.”

“Người của ngươi?”

Hoàng Phủ Du gật gật đầu, “Phải, người của ta. Ngươi cái gì cũng không cần lo lắng, chờ ngày mai Ngô Kế Hiếu đến đưa chúng ta ra ngoài là được rồi.” Sợ Thiết Ngưu không biết Ngô Kế Hiếu là ai, lại bổ sung một câu: “Ngô Kế Hiếu chính là thái thú Nhạc Dương.”

Thiết Ngưu đầy bụng nghi vấn gãi gãi đầu, bị Hoàng Phủ Du kéo tay lôi đến bên người bắt ngồi xuống.

.

Ngày thứ hai, chỉ mới nháy mắt sau khi khai đường, trong công đường đã quỳ đầy người. Hai người vốn phải đứng ở phía dưới đã được nghênh lên thượng vị. Ngay đêm hôm đó, hai người Hoàng Phủ Du dưới sự tiếp đón nhiệt tình của Ngô thái thú đã chuyển từ khách điếm về phủ thái thú.

.

“Ngươi nói cái gì? Người đã chết?” Trương Thư Đức nhíu mày.

Lao đầu vội gật đầu, khom lưng nhỏ giọng nói: “Trương gia, tiểu nhân đã thỉnh ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi) xem qua, ngỗ tác cũng xác định tên khất cái kia vì chịu hình quá nặng trọng thương mà chết.”

“Việc này phiền toái rồi đây…” Trương Thư Đức đau đầu xoa xoa thái dương, “Lúc ta để tỷ phu thẩm vấn nó, không hề bắt nó chịu đại hình mà. Sao đột nhiên lại bị đánh chết? Ta hỏi ngươi!”

Trương Thư Đức trừng mắt, “Sau khi các ngươi đem tên khất cái kia quay về nhà lao có phải đã động thủ hay không?”

“Việc này…” Lao đầu toát mồ hôi lạnh, không nghĩ đến vuốt mông ngựa lại vuốt đến tận đùi! Ai biết tiểu tử kia lại không chịu nổi mấy gậy như vậy!

Lao đầu lại càng khom lưng thấp hơn, vâng vâng dạ dạ nói: “Trương gia, chúng tiểu nhân chỉ là muốn giúp ngài xả giận, đâu nghĩ đến…, hắc hắc.”

“Các ngươi! Các ngươi lại phá chuyện tốt của ta!… Việc đã ầm ĩ đến thế này…” Trương Thư Đức tức đến dậm chân, hận không thể cho lao đầu một cước, chỉ là nghĩ đến sau này còn có lúc phải dùng đến hắn, đành phải cố nén cơn giận, phất tay nói: “Quên đi! Xác định người đã chết coi như xong! Nhớ kỹ xử lý thi thể cho tốt, chớ để ta lần ra dấu vết!”

Trương gia, việc này xin ngài cứ yên tâm. Chúng tiểu nhân sẽ đem hắn xử lý thật tốt.” Lao đầu âm thầm thở hắt ra, vội cười nói nịnh bợ.

Trương Thư Đức quay người muốn đi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì, quay đầu lại nói: “Các ngươi đã lục soát kỹ cả người tên khất cái kia chưa, mấy thứ hắn trộm của ta đều không tìm được?”

“Không có, cái gì cũng không có. Cả giày cũng đã cởi ra xem, ngoại trừ quần áo vừa bẩn vừa rách, đến một đồng tiền cũng không có.”

.

Phủ thái thú, khu đãi khách.

Thiết Ngưu xắn cao ống quần, cởi giày nhúng hai chân vào chậu đồng đổ đầy nước ấm.

“Ha…, thật thoải mái…” Thiết Ngưu thỏa mãn đến híp cả mắt. Hai lòng bàn chân lớn ì oạp ì oạp luân phiên chà nhẹ lên mu bàn chân kia.

“Yêm nói này A Du, cởi giày ra cùng rửa đi, cái chậu này đủ lớn mà, đừng làm phiền nhiều người. Đến, yêm giúp người xoa bóp chân.” Nói xong, Thiết Ngưu cười hì hì giơ chân phải lên, hướng đến ngón chân Hoàng Phủ Du không ngừng khẩy khẩy.

Hoàng Phủ Du buông sách, ném sang một ánh mắt khinh bỉ, “Bớt ghê tởm đi! Ai muốn dùng nước rửa chân của ngươi! Bản quan đã cho người chuẩn bị nước tắm khác rồi. Ngươi cứ chậm rãi chơi một mình đi!”

“Ha ha, yêm không có bẩn, hiện tại yêm ngày nào cũng rửa chân, hai ngày tắm một lần. Hồi còn ở trong thôn, hôm trời nóng đi bắt cá sau núi nhân tiện tắm luôn, hôm trời lạnh đều là một tháng tắm một lần. Yêm bây giờ so với trước kia sạch sẽ hơn nha!”

Hoàng Phủ Du lấy sách che mặt, không muốn thừa nhận chính mình đã thú một nam nhân bẩn như vậy.

“Khi nào tắm xong mới được lên giường!”

“Không cần đâu, hôm qua mới tắm mà. Huống chi chân yêm đã rửa sạch rồi.”

“Lúc trước phải chạy thẳng một mạch nên ta mới có thể chịu đựng hai ngày tắm một lần, nhưng hiện tại… ngươi nếu dám không chịu mỗi ngày tắm, ngày ngày tắm như bản quan, ngươi cứ chờ mông nở hoa đi!” Hoàng Phủ Du liếc xéo cái tên to xác kia một cái, ánh mắt tràn ngập uy hϊếp.

“Vậy ngươi giúp yêm chà lưng.” Thiết Ngưu còn muốn cò kè mặc cả. Thầm nghĩ vợ yêm sao lại thích sạch sẽ như vậy chứ.

“Ngươi bảo bản vương giúp ngươi chà lưng?!” Phịch một tiếng, Lịch vương đập sách xuống, phát hỏa. Bản quan cũng thăng cấp thành bản vương.

“Kia yêm giúp ngươi chà lưng thật tốt.” May mà Thiết Ngưu cũng không có đần đến nơi đến chốn, vẫn còn biết gió chiều nào che chiều đó.

“Ừm, nghe vậy còn tạm được.”

Hoàng Phủ Du đang cùng Thiết Ngưu quen miệng ầm ĩ, chợt nghe có tiếng nha hoàn vọng vào từ bên ngoài báo là nước tắm đã chuẩn bị tốt. Nói đợi sau khi khách quý tẩy trần xong, thái thú đại nhân cùng phu nhân tiểu thư đang ở hậu hoa viên chuẩn bị yến tiệc đón khách phương xa để khoản đãi hai người.

Hoàng Phủ Du khéo léo từ chối nha hoàn tú lệ hầu hạ, xách áo Thiết Ngưu bắt hắn chà lưng cho mình.

.

Không nói đến việc Thiết Ngưu ngồi ở trong bồn tắm thành thật chà lưng cho A Du nhà hắn như thế nào, lại nói việc sau khi hai người tẩy trần xong, theo nha hoàn dẫn đường đến hậu hoa viên.

Hiếu kỳ nhìn cả khu vườn treo đèn l*иg cung đình, Thiết Ngưu đi theo sau Hoàng Phủ Du, hướng về phía đình các bên hồ nước.

Cả nhà thái thú chờ trong hoa viên đã lâu, thấy hai người thong thả đi đến, vội vàng đứng lên nghênh đón. Thái thú bước lên đầu tiên, nhiệt tình tiến đến cầm lấy hai tay Hoàng Phủ Du, đưa hai người đến đình các.

Sau khi đi vào đình các, Du chợt dừng bước, nghiêng người để Thiết Ngưu tiến lên trước. Thiết Ngưu không hiểu nguyên cớ, cứ đường hoàng như vậy mà bước vào.

Đám người thái thú thấy khâm sai Thiết Du thế mà lại nghiêng người nhường cho hán tử thoạt nhìn khờ ngốc kia lên trước, nhất thời thu hồi lại tâm tình coi khinh lúc đầu. Ngô thái thú vốn tưởng rằng Thiết Ngưu là thị vệ của khâm sai, không nghĩ tới… Quả nhiên nhìn người không thể nhìn tướng mạo.

Ngay lúc Ngô thái thú liều mạng suy nghĩ vị khâm sai đại thần quan vị trong triều lớn hơn tứ phẩm kia như thế nào lại trở thành cái bộ dạng như Thiết Ngưu thì người nhỏ tuổi hơn trong hai vị phu nhân của Ngô thái thú đã hạ thắt lưng thật thấp, thanh âm thanh thúy: “Tiện thϊếp ra mắt hai vị đại nhân, thỉnh các đại nhân cao tọa.” Nói rồi đưa tay hướng đến chỗ ngồi.

Thiết Ngưu cứ thấy kì quái, tại sao đối phương cứ muốn hắn cao tọa, chẳng lẽ lại hy vọng hắn ngồi lên bàn? Lại thấy có người kéo ghế dựa cho hắn, lập tức khách khí cười đáp: “Cảm ơn vị đại tỷ này,” nói xong vừa định ngồi xuống, lại nghĩ đến những điều A Du mới dạy dỗ hắn, nói chuyện với người trong phủ phải biết chọn lúc thích hợp mà khen lấy lòng, vội vàng bổ sung một câu: “Đại tỷ thật xinh đẹp, vị tiểu cô nương bên cạnh tỷ cũng rất xinh đẹp, a, còn có nương của tỷ cũng rất xinh đẹp, Ngô đại nhân phúc khí thật tốt!”

Thiết Ngưu vốn không biết khen lấy lòng, mấy lời này hắn nói cũng đều là thật lòng. Vị thái thú phu nhân trẻ tuổi này quả thật rất mỹ lệ, mà nha hoàn đứng bên cạnh nàng dung mạo thậm chí còn hơn nàng một bậc, ẩn ẩn giữa đầu mày đuôi mắt cảm giác như có một tia yêu mị lưu chuyển. Vị phu nhân hơi lớn tuổi đứng ở bên phải có lẽ là nguyên phối (vợ cả) của Ngô thái thú, tuy nói năm nay đã gần bốn mươi nhưng phong tư vẫn nguyên vẹn như xưa, nhất là cái loại khí chất dịu dàng này, thật khiến người ta sinh hảo cảm.

Thế nhưng sau khi nghe xong đoạn lấy lòng này, trên mặt còn giữ được nụ cười đại khái chỉ có một mình Thiết Ngưu.

Ngô thái thú phục hồi lại tinh thần, len lén lau mồ hôi lạnh, thầm nghĩ không biết có phải khâm sai đại nhân không vừa lòng chính tích (thành tích trên quan trường) của hắn, nghĩ hắn chỉ biết chuyện mỹ sắc, thậm chí còn chán ghét phát thê (vợ cả) đến mức không ngần ngại vứt bỏ? Càng nghĩ càng sợ, ngửa mặt lên trời đánh cái ha ha, lớn tiếng cười nói: “Vị đại nhân này thật hài hước, hai người này đều là chuyết kinh (vợ) của hạ quan. Mẫu thân hạ quan đã qua đời nhiều năm rồi. Đại nhân, thỉnh tọa!”

Ngô đại phu nhân có vẻ là người bao dung, cũng không để bụng lời nói của Thiết Ngưu, chỉ cười gật đầu nói: “Hai vị đại nhân, thỉnh tọa.”

Đến lúc này Hoàng Phủ Du mới mang khuôn mặt tươi cười tiến lên kéo Thiết Ngưu vẫn đang ngây ngô cười ngu cùng nhau ngồi xuống.

Nói vài lời khách sáo, Ngô đại nhân lệnh cho hạ nhân bưng thức ăn đi lên. Ả nha hoàn yêu mị dưới sự ra hiệu của nhị phu nhân, cầm bầu rượu đi đến phía sau hai người.

Thiết Ngưu ít khi được người hầu hạ, mắt thấy một tiểu cô nương xinh đẹp yêu kiều tươi cười như vậy lượn tới lượn lui bên cạnh hắn, quả thực luống cuống cả tay chân. Không ngừng hướng Hoàng Phủ Du phát ánh mắt cầu cứu.

Hoàng Phủ Du làm như cái gì cũng không thấy, nha hoàn kia cứ quấn lấy Thiết Ngưu, vừa lúc y có thể tận dụng cơ hội nói mấy câu sáo rỗng với Ngô Kế Hiếu, hỏi xem địa giới Nhạc Dương có dị động gì không.

“Hai vị đại nhân, cả bàn này chính là món ăn nổi tiếng Nhạc Dương “Ba Lăng toàn ngư tịch”[1]. Cá đều là cá tươi bắt từ Động Đình. Món này gọi là trúc đồng chưng ngư (cá hấp ống trúc), ngài xem nó…”

“Ô? Ống trúc cũng có thể hấp cá? Yêm còn tưởng chỉ có thể hấp cơm mà!” Thiết Ngưu vội vàng nói xen vào. Hắn sắp không chịu nổi sự nhiệt tình của tiểu cô nương kia rồi, cứ cầm bầu rượu nhắm thẳng người hắn mà dính vào, dính đến mức hắn thật muốn hô to: Đang giữa ngày hè, ngươi không biết nóng à!

“Ha hả, cơm hấp ống trúc cũng là mỹ vị, ngày mai hạ quan liền lệnh cho trù tử (đầu bếp) làm, dâng đại nhân thưởng thức. Thỉnh đại nhân nếm thử chút tử long khỏa bào (rồng tím khoác áo bào) nổi tiếng, mùi vị món này quý ở cá, thịt, trứng ba vị đều trọn vẹn, thêm nữa trong mềm ngoài xốp, béo mà không ngấy.” Nói rồi, Ngô thái thú tự mình gắp thức ăn cho Thiết Ngưu, làm Hoàng Phủ Du ở một bên chịu cảnh vắng vẻ.

Ngô nhị phu nhân hiển nhiên là một người khôn khéo, quan nhân nhà mình bận đón tiếp Thiết Ngưu, nàng liền nhẹ giọng khẽ cười, vì Hoàng Phủ Du mà gắp thức ăn, rót rượu mời. Hơn nữa đại phu nhân ở một bên đúng lúc mời rượu, toàn bộ tiệc rượu có vẻ hòa thuận vui vẻ.

Thiết Ngưu nhìn bàn đầy áp thịt cá kia, đau lòng quá!

Kéo kéo tay áo Hoàng Phủ Du, nhỏ giọng nói: “A Du này, ngươi xem một bàn tiệc này hết bao nhiêu tiền mà? Ngưoi còn nói hắn không tham, nếu hắn không tham, không nên ăn uống phung phí nhiều tiền bạc như vậy chứ? Ngoài thành còn nhiều nạn nhân cơm còn không có mà ăn như vậy! Nếu ngươi bỏ mặc, yêm sẽ không để yên cho ngươi đâu!”

Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt Ngô thái thú lập tức chuyển thành trắng bệch!

Đến rồi! Biết trước tiểu tử thật thà này thể nào cũng nói vậy! Hoàng Phủ Du chú ý tới sắc mặt của Ngô Kế Hiếu, bất động thanh sắc mà nhìn, đáp lời Thiết Ngưu: “Ngươi yên tâm. Ta đều thu cả vào mắt, biết phải xử trí thế nào.”

“Nga.” Nghe Du trả lời, Thiết Ngưu an tâm. Lập tức lại nghĩ đến cái gì, áp vào lỗ tai Du hỏi: “Ngươi có biết tử long gì gì này là cái gì không? Những đồ ăn khác yêm đều nhìn ra được là làm bằng cá tôm, riêng món này nhìn không ra.”

Hoàng Phủ Du khẽ cười, “Đứa ngốc, tử long chính là lươn. Khỏa bào chính là chỉ tầng da bằng trứng bên ngoài kia.”

“A! Thì ra là thế!” Thiết Ngưu bừng tỉnh đại ngộ, “Mấy kẻ có học vấn các ngươi cứ thích tác quái! Cá chính là cá, tôm chính là tôm, không nên đặt một đống lớn tên kỳ lạ cổ quái.”

“Ha hả, tên các loại đồ ăn trong cung không phải càng kì quái sao. Ngươi đã quên sao, canh rau xanh đậu hũ trong cung còn gọi là phỉ thúy bạch ngọc thang[2] mà.”

Thiết Ngưu cũng không rõ người trong cung có ăn canh rau xanh đậu hũ hay không, hắn chỉ cảm thấy kì quái tại sao A Du nói hắn đã quên. Hắn căn bản là không có biết nha!

Bên kia Ngô thái thú sắc mặt càng thêm khó coi. Ngô nhị phu nhân tưởng thật còn nhìn Thiết Ngưu một cái. Ả nha hoàn cầm bầu rượu dính lấy Thiết Ngưu lại càng dính chặt hơn.

“Ngô đại nhân có biết lần này bản quan tuần tra địa giới Nhạc Dương là vì chuyện gì không?” Hoàng Phủ Du đột nhiên mở miệng hỏi Ngô Kế Hiếu.

“Việc này…, hạ quan ngu muội, hạ quan không biết. Xin đại nhân chỉ bảo.” Ngô thái thú lo lo sợ sợ để đũa xuống, hoàn toàn không còn tâm tình ăn uống nữa.

“Bản quan nghe nói ở địa giới Nhạc Châu bỗng nhiên nảy ra một cái Thiên Đạo giáo, đại thi thiện tâm (thiện tâm làm việc nghĩa) tiếp nhận nạn dân chung quanh trở thành giáo dân. Ngô đại nhân có biết việc này?”

Thiên Đạo giáo? Thiết Ngưu mơ hồ. Sao hắn không có nghe A Du nhắc tới?

“Hạ, hạ quan không biết.”

“Ngươi thân là quan phụ mẫu Nhạc Dương, thế nhưng không biết động hướng của dân chúng trong châu giới? Thiên Đạo giáo ngụy trang dưới cái danh thay trời hành đạo, dựng lên miếu thờ ở khắp các nơi, ngươi cũng thật sự không biết chút gì?” Hoàng Phủ Du từng bước ép sát.

“Hạ, hạ…, hạ quan từng nghe nói đến Thiên Đạo giáo, nhưng không hề biết chuyện chúng thu nạn nhân làm giáo đồ.” Ngô thái thú lấy khăn tay trong tay áo ra, thấm thấm trên trán.

“Vậy ngươi có biết cấm luật của hoàng triều, phàm là xây cất miếu thờ hương đàn, tạo lập giáo phái mới đều phải được sự đồng ý của triều đình?” Hoàng Phủ Du mắt lạnh nhìn qua, y hiện tại đã có thể khẳng định thái thú Nhạc Dương chắc chắn có biết chuyện gì đó.

“Hạ quan biết. Nhưng là…, nhưng là hạ quan nghĩ đây chẳng qua cũng giống như mấy bang phái giang hồ, nên mới không hỏi nhiều thêm…” Thanh âm Ngô thái thú càng ngày càng nhỏ.

“Ai nha, quan nhân, các ngài tán gẫu chúng thϊếp thân nghe đều không hiểu, hơn nữa sắc trời cũng đã tối, hai vị Thiết đại nhân lại từ xa mà đến, thϊếp thân nghĩ vẫn là nên sớm để cho hai vị đại nhân trở về nghỉ ngơi có được không? Có việc gì ngày mai ngài cùng Thiết đại nhân đến công phòng nói đi.” Ngô nhị phu nhân hướng Ngô thái thú ra hiệu bằng mắt, uyển chuyển khuyên giải.

“Đúng vậy đúng vậy! Hôm nay sắc trời đã tối, lại có phụ nhân nữ tử (đàn bà con gái) ở đây, ha ha, Thiết đại nhân, người xem…” Ngô thái thú như bắt được nhành cỏ cứu mạng, luôn miệng đồng tình.

Gặp phải Thiết Ngưu đầy bụng nghi vấn, cũng muốn mau mau một chút lén hỏi A Du, chỉ thấy hắn đúng lúc vươn tay kéo ống tay áo Hoàng Phủ Du nói: “A Du, yêm ăn no rồi. Yêm môn (chúng ta) trở về phòng đi.”

Hoàng Phủ Du dường như chỉ chờ Thiết Ngưu mở miệng, thấy hắn nói vậy, liền cười cười gật đầu đứng dậy.

Đám người Ngô thái thú cũng vội vàng đứng dậy đưa tiễn.

Thiết Ngưu thấy nha hoàn kia vẫn đi theo sau, vội vàng quay đầu phất tay nói: “Tiểu cô nương, đại muội tử, ngươi đừng đi theo nữa.”

Nha hoàn kia nghe vậy sửng sốt, lập tức cười duyên nói: “Đại nhân, thỉnh cho Tiểu Thúy hầu hạ đại nhân nghỉ ngơi.”

“Không cần không cần!” Thiết Ngưu liên tục xua tay, “Yêm không cần người hầu hạ, ngươi bận ngươi cứ đi.” Hắn là bị nữ hài này dính phát sợ!

Tiểu Thúy vẫn cười như cũ nhưng mà tươi cười đã có chút miễn cưỡng, nàng vẫn là lần đầu tiên gặp người cự tuyệt nàng như thế mà! Trước kia nam nhân nào gặp nàng cũng như ong vàng thấy mật, chưa từng có người như Thiết Ngưu, thật không có lòng hưởng thụ mỹ nhân! Chẳng lẽ…, ý niệm trong đầu Tiểu Thúy xoay chuyển. Quay đầu nhìn về phía Ngô nhị phu nhân.

.

Không chờ Tiểu Thúy trả lời, Thiết Ngưu đã vội vàng kéo Hoàng Phủ Du đi xa.

Hoàng Phủ Du nhìn bộ dáng vội vã của hắn, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Ngươi cứ chán ghét nữ hài kia như thế? Nàng thoạt nhìn lớn lên cũng không tệ.”

Thiết Ngưu lắc đầu nói: “Không phải chán ghét, là sợ hãi! Lúc nãy ăn cơm nàng cứ dính lấy yêm, có đôi khi còn vươn tay bóp bóp ở phía sau, lúc đứng dậy vừa rồi nàng còn nhéo đùi yêm một phen! Yêm đoán nàng chắc chắn là chán ghét yêm, nhưng không thể không nghe theo lệnh cái thái thú kia, phải hầu hạ yêm!”

“Sách! Một con trâu ngốc!” Hoàng Phủ Du lắc đầu thở dài.

“Đúng rồi, ngươi vừa mới nói đến cái Thiên Đạo giáo gì gì, nó là là cái gì?” Thiết Ngưu không hiểu người trước mắt này sao lại cười thành như vậy, thuận miệng nói ra nghi vấn trong lòng.

“Không là gì. Chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Hiện tại ta cũng không thể khẳng định Thiên Đạo giáo này rút cuộc là cái gì.” Hoàng Phủ Du quả thật không rõ chuyện Thiên Đạo giáo này lắm. Y cũng chỉ mới ở trước bữa cơm biết được có tồn tại một cái Thiên Đạo giáo như vậy.

“Vậy ngươi nhắc đến nó để làm gì? Thái thú kia dường như bị mấy câu ngươi vừa nói dọa sợ đến mức trắng bệch cả mặt mũi.”

“Ta cũng chỉ vô tình nghe người ta nhắc đến lúc đi đường, nhất thời tò mò liền nghĩ đến chuyện hỏi thái thú Nhạc Dương, hắn thân là quan phụ mẫu nơi này, ta đoán hẳn sẽ không có chuyện gì mà hắn không biết.” Hoàng Phủ Du không nói ra chân tướng thật sự, y muốn phòng ngừa tai vách mạch rừng.

Vừa đi vừa đoán xem tại sao Ngô Kế Hiếu lại cố tình chọn thời điểm nắm tay mà đưa cho y mảnh giấy viết ba chữ Thiên Đạo giáo. Nếu hắn muốn tố giác với y điều gì, tại sao không viết tường tận cả ra? Hoặc là trực tiếp nói với y? Hắn đang sợ hãi cố kỵ điều gì? Còn có nhị phu nhân và nha hoàn kia…[3]

“Thiết Ngưu, ngươi cảm thấy nha hoàn kia như thế nào?”

“A? Xinh đẹp đi. Một tiểu cô nương yêu mị. So với nhị phu nhân còn xinh đẹp hơn!” Thiết Ngưu trả lời theo bản năng.

“Nha hoàn mà bộ dáng còn xinh đẹp hơn so với chủ nhân như thế rất ít.” Hoàng Phủ Du dường như tự nói tự đáp.

“Ngươi nói cái gì?”

“Ta nói đêm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút, ngày mai ra ngoài hảo hảo ngao du.” Du phóng thanh đáp.

.

Nửa đêm, Hoàng Phủ Du mở choàng mắt. Y tựa như nghe thấy cách vách có người gọi mình: A Du! A Du!

Thiết Ngưu! Xoay người một cái ngồi dậy, Du vểnh tai cẩn thận lắng nghe. Y không biết vừa rồi có người gọi to tên mình thật không hay chỉ là ảo giác.

Chỉ nghe cách vách truyền đến một ít tiếng vang đυ.ng đông đυ.ng tây, vừa mới chuẩn bị đứng dậy nhìn thử xem rút cuộc là chuyện gì, đã thấy đại môn cạch một tiếng bị người phá mở, Thiết Ngưu quần áo không chỉnh tề chạy vọt vào.

~o.o~

[1] Ba Lăng toàn ngư tịch:

Nguồn: Baidu

Lược dịch bởi Hồng

(Bản biên tập chỉ mang tính chất giới thiệu, có thiếu sót mong mọi người bổ sung góp ý)

Nhạc Dương cổ được gọi là “Ba Lăng”, nơi đây phong cảnh tươi đẹp, khí hậu ôn hòa, mặt nước rộng lớn, đầy đủ các loài cá. Từ xưa đến nay, các món ăn làm từ cá của thành Nhạc Dương đã nổi tiếng là: “Động đình thiên hạ thủy, Ba Lăng thiên hạ ngư”, trong đó “Ba Lăng toàn ngư tịch” ngon nức tiếng gần xa.

Tục truyền, lúc hoàng đế Đại Thanh Càn Long du ngoạn Giang Nam, trên đường đi ghé qua Ba Lăng, thưởng thức bữa tiệc toàn ngư (chỉ có cá) do các đầu bếp dân gian dùng cá làm nguyên liệu chế biến. Hoàng đế ăn thấy ngon, khen không dứt miệng, ban cho tên “Ba Lăng toàn ngư tịch” được lưu truyền đến tận ngày nay.

Các món trong Ba Lăng toàn ngư tịch đều dùng cá tươi làm nguyên liệu, nghệ thuật chế biến thể hiện ở màu – hương – vị – hình độc đáo, rất riêng. Toàn ngư tịch chọn lựa sử dụng các loại như quế hoa ngư (cá rô), phượng vĩ ngư (cá cơm), hồng lý ngư (cá chép vàng), biên ngư (cá vền), thủy ngư (rùa nước), ô quy (rùa cạn), từ các loại cá nổi tiếng quý hiếm đến các loài thủy sản nhỏ, tất cả là 27 loại. Mỗi tiệc ít thì 12 món, nhiều thì 32 món; từ món phụ, món chính đến điểm tâm đều là cá. Nổi tiếng nhất là: Trúc đồng ngư (cá ống trúc), Tùng thử quyết ngư, Hồng ổi ô quy, Ngẫu ti ngân ngư, Băng đống ngư giao, Thanh chưng toàn thủy ngư, Hồ điệp quá hải, Tùng tử thiện ngư đẳng (thứ cho mình không thể dịch hết các tên); tươi ngon vừa miệng, phong vị đặc sắc. Trong các món trên, “trúc đồng ngư” trọng về độ tươi ngon, “tùng thử quyết ngư” trọng về hình thức, “thanh chưng toàn thủy ngư” trọng cả hình thức và hương vị.

– 1988, 16 món ăn của Ba Lăng toàn ngư tịch được đưa vào “Trung Quốc danh thái phổ” (Thực đơn nổi tiếng Trung Quốc).

– 1989, Ba Lăng toàn ngư tịch được bình chọn là “Kim bài thái” (Món ăn ngon nhất) của tỉnh Hồ Nam.

– 1991, Ba Lăng toàn ngư tịch được ghi vào “Danh thái danh điểm” (Món ăn và điểm tâm nổi tiếng)của tỉnh Hồ Nam.

– 1993, Ba Lăng toàn ngư tịch được đưa vào “Thế giới lữ du thái phổ” (Thực đơn du lịch thế giới).

Có một câu thơ như sau:

Vị thường Ba Lăng toàn ngư tịch, bất toán chân chính đáo Nhạc Dương

(Chưa nếm Ba Lăng toàn ngư tịch, không tính thật sự đến Nhạc Dương)

[1] Cho những ai không hiểu rõ thì mình xin chỉ ra một chút. Nếu bạn đọc lại đoạn Thiết Ngưu với A Du tiến vào đình các ở hậu hoa viên, sẽ thấy chi tiết “(Ngô) thái thú bước lên đầu tiên, nhiệt tình tiến đến cầm lấy hai tay Hoàng Phủ Du”, đó chính là lúc hắn nhét mảnh giấy cho A Du.

~*~

Hậu trường (lâu rồi mới trở lại):

“Ha ha, yêm không có bẩn, hiện tại yêm ngày nào cũng rửa chân, hai ngày tắm một lần. Hồi còn ở trong thôn, hôm trời nóng đi bắt cá sau núi nhân tiện tắm luôn, hôm trời lạnh đều là một tháng tắm một lần. Yêm bây giờ so với trước kia sạch sẽ hơn nha!”

– Hồng: Bẩn tởm =))

Hoàng Phủ Du lấy sách che mặt, không muốn thừa nhận chính mình đã thú một nam nhân bẩn như vậy.

– Vũ: Hành động ngượng ngùng đáng yêu của anh.

– Hồng: Sự thật lúc nào cũng đau lòng.