Ngủ một giấc, mọi chuyện xem như đã trôi qua, lòng nhẹ bẫng như lông hồng.
Hạ Linh nằm trên giường, cố níu lại cảm giác êm ái từ chăn ga gối đệm, ương bướng nhắm tịt hai mắt lại, mặc kệ nắng đã xuyên chiếu vào phòng.
Về sau, cô cũng đầu hàng dưới ánh chói chang ấy, lết người khỏi giường, từ từ bước đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Ừm, tắt điều hoà đi ra ngoài, kể cả là nơi bí bách như WC cũng không có cảm giác nóng nực lắm. Vậy mà cũng nhanh thật đấy, mùa hạ sắp qua rồi, chuẩn bị lùi chỗ cho mùa thu.
Cô nhìn bản thân trong gương vài giây, rồi mới chậm chạp khua chiếc bàn chải trong miệng, đến mức bọt kem đánh răng còn không bị lem ra môi. Sau đó lề mề lấy khăn lau mặt, giặt sạch rồi xoa xoa lên làn da. Cuối cùng quệt lên môi một lớp son mỏng, và ra ngoài.
Thế là hết tiết mục làm đẹp buổi sáng, mất đúng sáu phút đồng hồ, chứ không mất cả tiếng để loay hoay như những chị em khác tầm tuổi này.
Trời sinh Hạ Linh là mỹ nhân, từ bé vốn đã có nét, càng lớn càng xinh đẹp. Vậy nên cũng chẳng trách cô có thể qua quýt trong việc chăm sóc nhan sắc như vậy.
Da mịn màng , trắng trẻo sẵn nên không cần tốn tiền mua mỹ phẩm, tát nước lau mặt vài lần là xong.
Môi cong, đỏ, chỉ cần tuỳ tiện bôi ít son vào là được, không cần mất công tạo kiểu.
Mỗi sáng không cần lao tâm khổ tứ vào mấy việc cỏn con này, thế nên bàn trang điểm tương đối trống trải, trên chỉ bày một lọ nước hoa và vài thỏi son, lẫn trong mấy cuốn sách nhổn ngang.
Thôi được rồi, tự luyến vậy đã đủ, xuống nhà ăn sáng thôi.
...
Tâm giờ sáng, giao thông tắc nghẽn, như bao ngày cùng thời điểm giữa lòng Hà Nội này.
Nhưng thế nào, Hạ Linh lại quên mất điều ấy.
Cô ra ngoài mua ít phở về nhà ăn, cứ vậy mà tung tăng dắt xe, đi qua ngã ba rồi ngã tư, sau đó kẹt cứng giữa dòng xe cộ đông đúc.
Thôi xong.
Xong đời.
Kiểu này, phải còn lâu nữa cô mới đến được quán phở kia. Ít nhất cũng nửa tiếng đi đường nữa đi, chứ tình hình hiện tại thì mơ mới được nhanh hơn nữa rồi. Đúng là họa vô đơn chí...
Cũng may trời còn mát mẻ, chứ không cô sẽ phát điên luôn mất.
Đợi mãi cũng tới lượt đèn xanh, theo bản năng của một người dân thủ đô Hà Nội, Linh không do dự gì mà tiến vù vù lên phía trước, cùng với những đoàn xe cũng đang đi chuyển lổn nhổn xung quanh mình.
Thời gian tổng cộng hết ba mươi lăm phút, cũng gọi là còn ngắn ngủi chán.
Cô đứng ở vỉa hè, gọi với vào với bác chủ quán, rằng cô muốn lấy hai suất phở đặc biệt. Vì là khách quen, bác Hằng gật đầu lia lịa, còn ưu tiên làm cho Hạ Linh trước, mặc kệ khách hàng đang la lối om sòm.
"Mẹ chúng mày, quán tao là quyền tao, không ăn thì cút."
Đứng bên ngoài cũng cười khanh khách.
Kể ra cũng lạ, với bạn bè, cô thực sự rất ít giao tiếp, từ khi học cấp hai trở lên cũng chẳng thân thiết với ai đủ để mức để kéo dài đến tận bây giờ. Thế mà, danh sách chủ quán thân thiết của cô còn kéo dài hơn số lượng xe nối đuôi nhau mỗi lúc Trần Duy Hưng tắc đường mỗi sáng.
Chắc là do cô mua nhiều, ăn nói lịch sự, dễ khiến người ta quý mến.
Hờ hờ.
Còn được ưu tiên giảm giá, thế còn gì bằng.
So với những tình bạn nhạt nhẽo không đầu không đuôi kia, Hạ Linh nghĩ, cô thích tô phở rẻ như cho, với giá có hơn hai mươi lăm nghìn kia hơn. Nó bụng, lại vừa hầu bao hạn hẹp của một nhà văn quèn như cô.
Trong khi bạn bè làm teo ví, mệt mỏi đầu óc.
Nghĩ đến đây, cô tự cắt mạch của chính bản thân mình, quay đầu nhìn xinh quanh.
Không có gì thì ngắm phố phường vậy, thủ đô buổi sáng cũng đẹp làm sao ~
Nhưng vừa mới ngẩng đầu lên, thấy gì không thấy, lại nhìn thấy "cố nhân" vừa mới hôm qua diện kiến xong. Hiện tại thì, vẫn không được với Land Rover và anh chú đại gia, chỉ thấy bóng dáng cao gầy, đang dắt chiếc xe Vespa bé bé xinh xinh thôi.
Tất nhiên vẫn là không muốn nhìn thấy, đau cả mắt, bực mình chết đi được.
Trái Đất chẳng biết to hay nhỏ, mười năm ở chốn Hà Thành chật hẹp này chẳng gặp, tự nhiên bây giờ lại đυ.ng nhau đôm đốp chan chát, chỉ thiếu nước dính chặt đến nơi.
Cô ngầm bắn cho Ngọc Quỳnh mấy ánh nhìn mỉa mai, rồi nhanh chóng quay đầu đi, nhận lấy hai gói phở bò từ bác chủ quán.
Bác cười tít mắt: "Lâu mới thấy mày ra ngoài ấy."
"Mấy ngày hôm qua cháu bận mà bác :>"
"Đấy, bọn trẻ bây giờ, đứa nào cũng mở mồm ra là bận, có biết chăm sóc bản thân tý nào đâu! Nhớ mà cầm thức ăn cho cẩn thận, đồ này chính tay tao làm, có giá hẳn hoi đấy!"
"Hệ hệ..."
...
Lết về nhà, cho phở vào hai bát tô, rồi từ từ thưởng thức.
Sau đó cô lết lên lên phfong làm việc, mở máy tính ra, tay liên hồi soạn những dòng chữ lên trên màn hình.
Chẳng biết mấy hôm nay có biến gì, đợt writerblock của cô tự dưng được gỡ khóa, ý tưởng dạt dào, lời văn cũng trở nên phong phú vô cùng, cứ viết nhiều, viết mãi mà chẳng có điểm dừng.
Mãi đến khi, đồng hồ chỉ đến mười hai giờ trưa.
Lúc này, Hạ Linh mới nhìn lại màn hình, phát hiện rằng số lượng từ cô đang viết trên máy đã đủ để nộp cho ba tuần.
Cô vội vàng lưu lại file, rồi gửi cho biên tập.
Sau đó hơi hối hận, vì chẳng có gì làm, chỉ nằm ườn èo trên sofa rồi ngắm trần nhà.
Linh cũng định bụng lết đến bên máy tính, nhưng do vừa nãy bị cắt mạch cảm xúc giữa chừng, bây giờ hoàn toàn không có hứng viết, mặc dù đầu óc đang tràn ngập những con chữ và ý tưởng đến úng tới nơi.
Ôi-
Buổi sáng cứ thế trôi qua.
Rồi chiều sớm, đến chiều muộn.
Cao hứng lắm cũng chỉ vi vu chiếc xe nhỏ trên vài con ngách quen thuộc của thành phố, mà đi mãi cũng thấy chán, dừng lại ăn tạm que kem, cũng cảm thấy nhạt miệng. Sau cùng lại về nhà, ăn nốt bữa tối sớm.
Sáu giờ, lại đến bảy, đến tám.
GIờ tròn, đến một nửa của một nửa, và lại đến tám rưỡi.
Ba mười phút nữa.
Lại trôi qua, trong buồn chán.
Chẳng biết giờ này Minh Quân về nhà chưa nhỉ? Hắn không biết có giữ lời hứa đi ăn đêm với cô hôm qua không cơ nữa... À mà quên, đó cũng chẳng hẳn là một lời hứa, chỉ có cô tự biên tự diễn mà thôi.
Có điều, một phần ích kỷ nào đó trong cô khăng khăng giữa ý kiến, rằng hắn phải đến, phải đến.
...
Trước khi chết ngập trong chờ đợi, Hạ Linh đã ra một quyết định hết sức bạo gan trong cuộc đời mình.
Tên khốn đó không đến, cô sẽ tự xách xe máy đến đón vậy. Kệ xác hắn có đang ngủ ngon, ngủ say như thế nào, cô cũng lôi dậy cho bằng được.
Linh với lấy cái áo khoác treo trên giá để mặc lên người, xách thêm chiếc ví, hùng hùng hổ hổ ra khỏi nhà.
Ai ngờ...
Vừa mới mở cửa, một bóng dáng cao lớn xuất hiện sừng sững trước mặt, người vẫn mặc nguyên trang phục cô sở đen trắng nghiêm túc, nhưng đôi chỗ còn hơi xộc xệch. Trên miệng anh vẫn còn vương hơi thở gấp gáp, làn da lấm tấm mồ hôi.
Có lẽ đang mệt, đến mức kiệt sức, chỉ có thể giương đôi mắt đen láy mà nhìn cô, không nói được nên lời.
Chà, Trịnh Minh Quân mà cũng có giây phút vội vàng, đầu bù tóc rối như thế này.
Nhưng thôi, xét về mọi phương diện, cô nói gì cũng được, nhưng tốt nhất là đừng nên mở mồm chọc điên anh, không thì hậu quả sẽ khó lường lắm.
Chỉ nhẹ nhàng thôi, sương sương chút ít, không trêu, không khịa, dịu dàng cất tiếng:
"Mệt lắm không?"
Vừa mới hé môi được ba chữ, đột nhiên toàn thân bị kéo ngã dúi về phía trước, gọn lỏn trong vòng tay của kẻ nào đó, gần gũi đến mức nghe được cả tiếng thở của Quân văng vẳng bên mang tai.
Máu nóng dồn lên hai bên má trong tích tắc, ngượng nghịu không biết để đi đâu cho hết.
"Eo, ôm làm gì thế?"
"Tự dưng tôi rất muốn, thế thôi."