Thôi được, tôi sẽ không nói rằng mình đã nhảy choi choi lên vì hạnh phúc đâu. Thậm chí chỉ muốn chồm tới ôm Hạ Linh một cái, hôn một cái, rồi đem em lên phường đăng ký giấy kết hôn-
Khoan, lúc này tôi mới nhớ ra, hình như mấy hành động ngọt ngào mà – các – cặp – đôi – yêu – đương – hay – làm ấy chúng tôi chưa từng thực hiện thì phải.
Ôm chưa, hôn chưa, nắm tay… thậm chí cái tối thiểu nhất như vậy, chúng tôi cũng chưa từng làm.
Tôi biết mình rất muốn đưa ra chạm vào bàn tay nhỏ bé ấy, muốn vươn người ôm trọn lấy cơ thể mảnh mai ấy, muốn cùng hòa quyện hơi thở, cùng nhau vấn vít chút hương môi nồng đượm, nhưng không phải là bây giờ.
Nhất là khi chúng tôi còn chưa thực sự xác định quan hệ hiện tại là thứ nào, ra sao, cũng chẳng tỏ tường được lòng em đang nghĩ đến những gì.
Vậy nên tự nhủ với bản thân, bây giờ chưa phải lúc thích hợp để triển khai những cử chỉ ấy với em. Bình sinh Hạ Linh cũng chẳng phải kiểu con gái quá mơ màng thơ mộng, nên nếu sến súa như vậy, e là em cũng chẳng thích đâu.
Thôi được, cứ từ từ đã.
Cùng lúc với khi nghĩ, tôi dần bước đến phía trước, nơi đang có em ngó nghiêng tìm đường, bộ dạng ngốc nghếch như đứa trẻ con.
Nhìn thấy tôi, hai mắt em mở to, rồi vô thức giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy chào.
Trông vừa buồn cười vừa thương, chỉ muốn lao đến trêu ghẹo em vài phát.
Và quả thật là tôi đã nổi máu điên mà lao lên trêu em thật.
Có lẽ hành động này hoàn toàn là bản năng, bởi mỗi khi nhìn thấy bóng dáng ngơ ngác như tê giác của Hạ Linh, tôi không kìm được mà tới ghẹo em, khi thì xoa đầu, khi thì nhéo má, lúc thì nói ra một câu nào đấy ngứa đòn vô duyên. Chỉ trực chờ khi đôi má phúng phính của em nổi hồng, ngắm mãi không thôi.
Lần này sẽ nói gì nhỉ?
À, ra rồi.
Cổ họng theo não mà cất tiếng, tay theo lý trí mà vươn ra vò tóc em
“Nhớ tôi rồi sao?”
“…=)”
“Đến mức chạy đôn chạy đáo đi tìm tận công ty như vậy?”
…
Rốt cuộc cô người yêu tôi da mặt vốn mỏng dính như tờ giấy, không thể chịu được tràng chòng ghẹo, mặt từ trắng ngần chuyển sang thoắt xanh thoắt đỏ, sau đó giận đến tím tái, giơ tay ra đập tôi mấy nhát.
Như những tháng ngày học trò năm xưa ấy, tôi cong miệng cười ha hả, để mặc em vì cơn ngượng nghịu mà liên hồi đánh vào người, xen lẫn mấy tiếng thì thào tức tối: “Đồ dở người, đồ hâm!”
Biết là chẳng thể làm lành em như kiểu mấy – cặp – đôi – yêu – nhau – hay – sử- dụng, tôi quàng tay lên cổ Linh, dẫn em vào thang máy nội bộ, bấm số lên tầng có phòng làm việc của mình.
Trông thế này… lại có chút giống hai anh em, chứ chẳng thấy có chút khí chất “tình nhân” trong truyền thuyết cả.
Một phần là do tôi cao hơn em nhiều. Nếu Linh chỉ vẻn vẹn có 1m58, tôi cao đến 1m80, trông khác biệt hẳn. Phần còn lại vì dáng đứng bây giờ,
Trông có khác nào hai thằng đực rựa là an hem chí cốt với nhau không?
Đối với thằng Đăng điên kia, tôi cũng ít khi làm như thế.
Đầu óc suy nghĩ linh tinh mãi những điều nhảm nhí vụn vặt như vậy, nhưng tay không làm theo, vẫn đơ cứng đặt trên vai em, miệng cười hềnh hệch, thi thoảng lại thốt ra vài câu trêu chọc vô vị.
Thang máy đã đi tới nơi, chuông reo “ting” một cái.”
...
Bước vào căn phòng, bao nhiêu ảo tưởng về một nơi – nhân – viên – tự - giác – đi – làm – tiêu tan không còn chút ít dấu vết nào. Trống vắng vẫn là trống vắng, điện tắt tối om, máy tính không hoạt động, sót lại chỉ là mấy tiếng muỗi vo ve kêu quanh tai. Cảnh tượng hết sức đặc sắc. Nhưng là cái đặc sắc của sự thất vọng…:)
Vốn dĩ tôi cũng tự mình huyễn hoặc với bản thân ở dưới sảnh rằng, có lẽ chúng nó đang ở trong phòng làm việc, nên mới không thấy ở dưới này.
Kỳ vọng quá, sinh ra đầu óc tiến đến sự ảo tưởng rồi. Nhân viên hiện tại của tôi cũng toàn là đám trẻ mới ra trường, cho dù sáng tạo và thông minh, nhưng kinh nghiệm còn thiếu, cái tôi và sự lười biếng thì cao vυ't. Chỉ chú trọng mỗi điểm tốt của chúng nó, nhiều lúc lại quên bẵng đi việc rèn dũa những thói hư tật xấu.
Cơ mà giờ biết sao? Dự án sắp đến giai đoạn quan trọng, lại còn đốc thúc nữa, vậy là bao việc đổ lên vai.
Nghĩ thôi cũng đã thấy nản.
Cứ cho tôi là thằng đàn ông hay than thân trách phận cũng được, ẻo lả cũng chẳng sao, cơ thật sự đấy, phải gánh trên vai hằng ấy trọng trách thi thoảng khiến tôi muốn trẹo sống lưng rồi.
Thở dài thườn thượt một hơi, tôi gục đầu xuống vai em đang đứng bên cạnh, tay cũng trượt xuống dưới.
Nhận thấy hành động thất thểu lạ lẫm của tôi, Hạ Linh đưa một tay lên xoa đầu, khẽ cất tiếng hỏi:
“Sao?”
“Nghĩ đến việc là thấy mệt.” Tôi mệt mỏi dụi đầu vào vai.
Lời đáp lại bên kia vô cùng phũ phàng:
“Kệ mẹ nhà cậu.”
“An ủi tý thì chết được hả?”
“Chết được.” Thái độ lại càng kiên quyết. “Nhất là an ủi người nào đấy tên Minh Quân.”
“Èo, 27 tuổi rồi mà như trẻ con ấy!”
…
Trong tình cảnh hiện tại, chẳng biết tôi nên nói rằng mình nên mừng vui hay chán nản.
Bất chợt được gặp Hạ Linh tới tìm mình ngay buổi sáng là niềm hạnh phúc trên trời rơi xuống, còn đống hồ sơ sổ sách vừa bị dí vào tay là nỗi bất hạnh từ ban giám đốc đưa cho.
Rốt cuộc, buổi sáng lãng mạn thư giãn trong mơ ngay chốn công sở không trở thành hiện thực được nữa. Cà phê, sách, người yêu và không khí đượm ngọt bị tước đi không thương tiếc, và thay vào đó là deadline miễn phí ngay giữa chủ nhật.
Cảm tưởng như sét đánh giữa trời quang.
Một hồ đau đớn, một biển tổn thương.
Có điều, chất lượng làm việc cũng được nâng cao hơn một chút. Tập đoàn ngày chủ nhật chẳng ai rảnh đi làm, hệ thống điều hòa trung tâm hoạt động tốt hơn, không gian mát mẻ đi trông thấy so với những ngày bình thường.
Đồng chí Minh Quân dân Hà Nội cảm tạ ghê gớm, thầm nghĩ, nếu tiếp tục chinh chiến ngoài trời ngay cái tiết trời mùa hè này, có khi người ngợm sắp trở thành lợn quay không biết chừng.
Đã vậy còn có người mình yêu ngồi đối diện, bình thản uống cà phê sữa, tay đọc cuốn tạp chí.
Vừa làm việc vừa ngắm mỹ nhân, đúng là cảm giác nóng lạnh hòa trộn, khó tả thành lời.
Nói chung là cũng có thêm tý cảm hứng làm lụng.
…
Hạ Linh nhìn người đàn ông đang chăm chú gõ bàn phím máy vi tính trước mặt mình, ngắm rất lâu, rất kỹ.
Từ mái tóc dài lười biếng chẳng chịu cắt, được vuốt theo kiểu 3/7, nước da trắng ngần, hay những đường nét góc cạnh trên gương mặt điển trai, trong lòng bất chợt cảm thán, cậu trai cùng lớp với cô xưa kia thực sự đã trở thành một người đàn ông rồi.
Bẵng đi gần mười năm không gặp, đã rõ ràng khác xa so với ngày xưa. Chỉ là tính cách vẫn bất cần và kiêu ngạo như thế, vẫn ưa thích việc trêu ghẹo người khác như thế, cùng ánh mắt luôn man mác một vẻ sầu muộn như thế.
Cô không biết trong ánh mắt ấy của anh có ẩn chứa những gì, nhưng cũng chẳng muốn tìm hiểu quá kỹ nữa.
Nghe tệ bạc nhỉ?
Nhưng thật đấy, Hạ Linh đã sớm nhận thức được rõ ràng rằng, mối quan hệ nhập nhằng hiện tại của cô và người đàn ông đối diện sẽ chẳng có kết quả tốt. Say xỉn, lảm nhảm, và những kiểu cử chỉ lời nói không đầu không cuối, không ra bạn bạn bè, chẳng ra người yêu.
Thế thì thiết tha gì việc lún sâu vào nữa chứ, tìm hiểu sâu vào rốt cuộc để làm gì?
…
Rốt cuộc thì, thay thế, cũng mãi mãi chỉ là thay thế mà thôi.
Không hơn không kém.
Làm vậy ích kỷ biết bao, nhưng cô không có cách nào khác.
Đợi khi nào, Minh Quân có người mới đến bên cạnh, Linh cũng buông tay anh từ đó, trở về cuộc đời trước đây của mình, giấu đi ý định “thay thế” cả đời này.
Ừ, mãi mãi là bạn tốt, yêu đương cũng chỉ là thoáng qua.
…
Thời gian luôn không đủ cho chúng ta suy tư. Nó chạy mãi, chạy tiếp, cho đến khi Hạ Linh nhận ra được bây giờ đã là giữa trưa, mặt trời đã lên cao bằng đỉnh con sào.
Đến từ lúc chin giờ kém, bây giờ đã tới nửa ngày. Thời gian trôi thật nhanh biết mấy.
Minh Quân vẫn cần mẫn ngồi trước màn hình, một tay soạn thảo những dòng số liệu lên phần mềm, tay còn lại nhấc ống nghe điện thoại, miệng trả lời những thắc mắc của bên đối tác. Tuy những câu hỏi nghe chẳng dễ chịu gì, thi thoảng lại mang ý đả kích khinh thường, nhưng giọng nói của anh chẳng có lấy chút tức giận, trái lại vẫn hết mực chuyên nghiệp cung kính.
Cô cảm thấy khâm phục khủng khϊếp.
Vốn có ý định lôi anh dậy đi ăn trưa, nhưng thấy Quân làm việc chú tâm như thế này cũng không muốn quấy rối anh nữa, Hạ Linh chỉ ngồi sát bên cạnh, lấy quyển sách đang đọc dở ra, nghiền ngẫm tiếp, tiện thể cũng đợi chờ cho anh xong xuôi công việc.
Đồng chí nhân viên chăm chỉ lúc này mới xong điện thoại, vì tức giận mà ném điện thoại cái bộp xuống bàn, mặt mũi không còn sự thoải mái nữa, mà đỏ au, hai hàng long mày nhíu lại vì tức giận.
“Con mẹ nó!”
Tuy có hơi bất ngờ đôi chút, nhưng cô vẫn không bị thái độ này dọa sợ, đưa tay vỗ vai:
“…=) Bình tĩnh đi cưng.”
“=))) Tức điên mà, ai bình tĩnh được.”
“Đi ăn giải sầu không, chị bao?”
…
Thấy tình hình có vẻ không đúng cho lắm.
Đáng ra câu này phải để anh nói cho đúng kịch bản chứ nhỉ?
Nhưng cái bụng đói meo và đầu óc ong ong của Minh Quân không cho phép anh ngẫm nghĩ thêm tý nào nữa. Mà liêm sỉ cũng quăng luôn vào thùng rác, khiến cho anh ngoan ngoãn mở miệng nói:
“Dạ, thưa đại nhân, đại nhân bao thì thần thϊếp ăn cùng ạ”