Tôi khi ấy mới 18 tuổi.
Thằng con trai 18 tuổi, lần đầu thất tình. Nhưng là thất tình khi trời đang nắng đẹp, cây cối xanh mướt, người người nhà nhà nói cười. Khác hoàn toàn với cảnh mưa rơi tầm tã, không gian phủ đầy bụi nước trắng xá, người đi đường chậm rãi di chuyển, tay cầm chiếc ô lớn màu đen như phim ngôn tình Hàn Quốc hay miêu tả.
Bầu trời thì vẫn cứ cao như thế, chẳng thể chùng xuống theo tâm trạng của con người.
Lần thứ hai tôi gặp phải cú sốc lớn nhất trong cuộc đời.
Có lẽ đã quen với những sự việc như vậy, tôi vẫn tự chủ được hành vi của bản thân, không trút giận lên cơ thể mình hoặc đồ đạc. Chỉ đứng một chỗ, cảm nhận trái tim của mình đang tan nát thành hai mảnh, mười mảnh, trăm ngàn mảnh.
Sau đó, lết bộ đi về.
Không ai biết, Hạ Linh cũng không biết. Mặc dù trong lớp, em là người hiểu rõ tung tích của tôi nhất.
Mấy ngày hôm sau, lớp tổ chức đi picnic cuối năm để tạm biệt thời cấp 3. Và như hôm bế giảng, tôi cáo ốm, thầy cô bạn bè gọi cho cháy máy cũng không nhấc lên. Chỉ ngồi một góc và vẽ, kệ những tiếng chuông điện thoại kêu gào từ 7 giờ sáng đến 4 giờ chiều.
Về sau, mọi người cũng thấy tôi không (muốn) thể đi, nên cũng cúp máy, nhắn tôi giữ gìn sức khỏe cẩn thận.
Đến 12 giờ đêm, đúng lúc tôi gấp tờ bản thảo lại, định lên giường đi ngủ, bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại tiếp tục vang lên.
Đầu bên kia đề một dòng chữ: "Hạ Linh."
Tôi thở dài, nhấc máy lên, lãnh đạm cất tiếng: "Sao vậy?"
"Mày sao lại không đi cắm trại? Có biết mọi người gọi cho mày cả buổi sáng không? Lần cuỗi được sống trong thời cấp ba đó thằng kia, mai này thì sẽ chẳng có dịp như vậy đâu. Lết người dậy, sắp xếp quần áo rồi ngày mai đi, tao sẽ bảo cô chủ nhiệm."
"Linh, là tao ốm không muốn đi."
Bên kia, em gắt lên: "Cái con mẹ, nghĩ gì tao lại không biết! Mới hôm bế giảng, mày cáo ốm không đi, chính mắt chị nhìn thấy mày ở quán net online AOV. Xạo ke thêm tí là cho ăn vả bây giờ!"
"Nhưng hiện tại, tao không thích."
"Sao mà không!"
"Tao không muốn gặp một người."
"Mày vòng vo quá đấy, kể tao xem nào."
...
Rốt cuộc, đêm hôm ấy, tôi đã trút hết bầu tâm sự của mình cho Hạ Linh nghe. Tưởng tượng một nữ sinh nào đó rồi miêu tả, sau đó mới thành thật kể lại từng cảm xúc của mình.
"Tao thích cậu ấy lắm, thích đến mức không chịu nổi."
"Thích đến mức sẵn sàng chong đèn tối ngày để có thể thi đỗ vào trường cùng với cậu ấy, xứng đáng với cậu ấy. Đến khi tao làm được, cậu ấy đã lập tức chuyển vì tiếng gọi tình yêu chết tiệt."
"Mày nói xem tao phải làm sao đây Linh?"
Em không giỏi an ủi, chỉ nói với tôi vài câu "Ừm, ờ, à,.." Cuối cùng lại hỏi tôi có muốn khóc hay không.
Còn hứa rằng, nhất định sẽ không cười cợt tôi, cũng sẽ không ghi âm tiếng tôi khóc lại, nên cứ thoải mái thể hiện cảm xúc đi.
"Nhưng không, tao không khóc được mày ạ. Tao cố rặn ra nước mắt, cũng chẳng thể chiết ra nổi. Chỉ thấy đau lòng thôi. Đau muốn chết mất."
"Ừ, tao hiểu." Tiếng em bên kia thở dài.
Tôi cùng em nói thêm vài câu chuyện nữa.
Đến ngày hôm sau, tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc với bạn đồng trang lứa cấp 3, thay sim, thay số, thay luôn tài khoản mạng xã hội. Đó là lí do mười năm nay, không ai tìm kiến được tôi, cũng chẳng biết tôi ở đâu.
Không ngờ, chỉ một khoảnh khắc chạm mắt ở bến xe buýt, Hạ Linh đã có thể ngay lập tức nhận ra tôi.
Chứng tỏ rằng mấy năm qua, ký ức của tôi trong suy nghĩ em không mờ nhạt đi chút nào.
Mặc dù chỉ là ký ức về tình bạn. Một tình bạn tươi trẻ hồn nhiên năm cấp 3, cùng nhau học tập, cùng nhau trêu đùa, cùng nhau nói những chuyện không đầu không cuối vào ngay giữa nửa đêm.
Bổ sung thêm là trí óc em cũng rất tốt nữa.
Tôi cũng chỉ là một người qua đường vô danh vô phận, có chút duyên nên được ngồi cạnh em trong suốt năm lớp 12, trở thành bạn bè tốt của em.
Hạ Linh nào có biết tôi đã tương tư em từ hồi ấy đến bây giờ...?
Nhưng là nỗi vụиɠ ŧяộʍ yêu đương tuyệt vọng nhất.
Tựa như lá rụng mùa hè... Chưa kịp bừng sắc xanh tươi đã vội vàng về với đất, mãi chẳng thể ngóc đầu dậy được.
Vậy mà cứ cố chấp mãi, đem lòng lưu luyến cành cây.
...
Có lẽ, một trong những lời biện hộ ngớ ngẩn nhất đời tôi là: "Mình đang cố gắng vì tương lai của bản thân."
Tôi đã từng huyễn hoặc mình bằng câu nói ấy suốt mấy năm trời, kể từ khi chạy trốn khỏi tình yêu tuyệt vọng ấy, trải dài từ những năm tháng học Đại học đến khi ra đời đi làm, và có công việc ổn định như hiện tại.
Vài tháng gần đây tôi mới bắt đầu nhận ra, mình đã hơi ngu ngốc khi tự lừa dối chính bản thân rồi. Tôi có cố gắng vì tương lai của bản thân đâu chứ. Nếu có, thì đã cố ngay từ lúc còn đi học chứ chẳng đợi đến khi 18 tuổi mới thèm đυ.ng chân đυ.ng tay.
À ừ, là tôi cố gắng vì Hạ Linh. Nhưng có lẽ cố gắng ở đây chẳng phải là để trả thù em hay gì, vì tôi thừa biết trái tim của em sẽ vĩnh viễn thuộc về người đàn ông tên Mạnh kia từ trước đến giờ, có giở trò cũng vô dụng.
Tôi đã cố gắng để trả thù em, theo một khía cạnh nào đó.
...
Hạ Linh chưa từng biết đến tình yêu của tôi, em chỉ biết đắm mình vào thế giới ảo tưởng với người đàn ông em hằng yêu thương qua năm qua tháng ấy. Em sẵn sàng vứt bỏ thanh xuân của mình để được đi bên cạnh hắn ta, mặc dù biết kết cục nhận lại của em chỉ toàn là nước mắt.
Ừ, là nước mắt và rượu, 10 chai rượu nếp to đùng trên bàn, và đôi mắt ầng ậng sau khi dự lễ cưới của người đàn ông em yêu. Và em nhìn thấy tôi đang ngồi ở góc quán, ngắm nhìn em khóc.
Trong cơn say xỉn, em vẫn có thể nhớ rõ mặt người ta như vậy.
Sao em không nhìn thấu luôn rằng trái tim tôi cũng đang rất đau đi? Hoặc em cũng chẳng cần nhớ rõ rằng tôi có bộ dạng như thế nào, chỉ cần biết có một người đã chờ đợi em từ rất lâu, rất lâu rồi và luôn yêu thương em hơn hết thảy mọi thứ.
...
Than vãn vậy đủ rồi, tôi cũng chẳng còn sức mà nhớ về những chuyện xưa.
Vội vàng lết vào nhà tắm, làm chú vệ sinh cá nhân rồi ra bếp ăn. May mắn rằng hôm qua tôi còn để thừa cơm trong nồi, kèm theo chút ít trứng rán và rau muốn nữa. Thầm nghĩ, hâm nóng lại rồi ăn cũng đủ ấm bụng.
Bỗng nhiên nhớ tới một ngày hồi còn xưa, khi đang ôn thi cấp 3, tôi nhìn thấy Hạ Linh vừa ngồi trên bệ cửa sổ học bài, miệng gặm dở một mẩu bánh mì không. Vì mải để ý đến bài vở, em còn không biết rằng vụn bánh đã rơi lả tả xuống tà áo dài trắng phau.
Tôi đến đó và nói: "Này, đừng ăn qua loa như vậy, không đủ sức."
Em còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn, chỉ qua loa đáp lại một câu ngắn gọn: "Đủ sức để học rồi." Và tiếp tục lẩm nhẩm mấy hằng bất đẳng thức, thi thoảng cắn môi vì bí bài.
Trông vừa ngoan ngoãn, vừa cáu kỉnh, đáng yêu đến mức làm tim người ta không tránh khỏi mà đập lên những hồi xao xuyến.
...
Rồi tôi quay trở lại trụ sở tập đoàn. Tính ra tôi được nghỉ hôm nay vì không có deadline nào dí, việc công ty có cấp dưới giải quyết hết rồi. Nhưng ở nhà thì quá chán, nếu chỉ ôm gối ngủ, lướt facebook và xem TV cho hết ngày thì thôi, thà tự mua việc còn hơn.
Đám cấp dưới thấy tôi đến cũng vui, vì có người san sẻ việc hộ. Nhìn thấy quầng thâm đen xì trên mắt chúng nó, tôi cũng thấy hơi thương cảm, phẩy tay bảo cho nghỉ phép cả lũ, sẽ không tính bù trừ vào lịch.
Cả đám gật đầu cảm ơn rối rít, lũ lượt đi lấy cà phê và bánh cho tôi, để sẵn trên bàn. Mấy tên nữa còn xông ra bóp vai bóp lưng, nào là tạ ơn Sếp các thứ.
Tôi ngáp dài: "Không về lẹ là tao cho chúng mày trừ vào lịch nghỉ ấy."
"Ơ KÌA SẾPPPPP!!!! Làm người ai lại thế."
"Thì về."
Đang lúc trêu đùa vui vẻ với đám nhân viên, đột nhiên Khánh Chi, tổ trưởng tổ 1 chạy vù vù đến, vẻ mặt hết sức nghiêm trọng. Lo lắng không biết có chuyện gì xảy ra, tôi nhăn mặt lại hỏi con bé: "Sao thế?"
Chi hít một hơi.
Sau đó hỏi:
"Đại ca, anh dẫn chị dâu về từ lúc nào vậy, sao không cho chúng em biết?"