Nước Mắt Vị Ngọt Sủng

Chương 9: Đợi anh mòn mỏi

Như thói quen, cậu ngáp một hơi dài. Đưa tay lên dụi đi lớp lệ mỏng. Định gồng mình dậy thì mới phát hiện cơ thể săn chắc đang áp sát vào mình.

Thiên Đan bật dậy, hai tay cậu liền tục dụi mắt của mình. Đúng thật là anh ấy rồi !

Nhật Hoàng đang say giấc thì bị tiếng khóc của người kia làm tỉnh dây. "- Sao vậy ?"

Cậu thấy anh hỏi thì không trả lời cứ như thế khóc tiếp, nước mắt đầm đìa.

Dỗ mãi mà người kia không ngừng khóc, Nhật Hoàng ôm cậu vào lòng để cho cậu tự do. Đợi Thiên Đan nín hẳn thì áo của anh đã ướt đến một mảng to, Nhật Hoàng thủ thỉ vào tai cậu:

- Đi tắm với anh không ?

Nghe vậy mặt cậu đỏ cẫng lên, nhìn anh lắc đầu.

- Không được đâu, anh hai nói lớn rồi không tắm chung với người khác đâu !

Thiên Đan nũng nịu. Không biết Thiên Quân, anh ta sao lại dạy mấy thứ này cho cậu biết. Thật sự đã làm hư bột hư đường hết. Nhật Hoàng đàng ngậm ngùi dùi cơ thể mình vào làn nước kia một mình.

Thiên Quân và Thiên Dịch vốn đã du học từ lâu, trước cả khi anh bước vào Thiên gia. Bọn họ lần này về nước chắc sẽ thừa kế công ty.

Tắm xong hai người xuống lầu. Lần này anh lập nghiệp thành công, Thiên Bằng thì trước giờ cũng chưa từng coi anh là người làm. Cũng không thể xem anh như con, bâng quơ như thế. Nhưng lại rất quan tâm đến.

Đợi mọi người yên vị, từ lúc anh hai Thiên Đan ngồi xuống một bầy không khi như muốn đè bức Nhật Hoàng.

Chỉ cần anh quay lên anh mắt của Thiên Quân dán chặt vào. Kiến Nhật Hoàng không dám ngước lên nữa.

- Ăn đi ! Sao con cứ nhìn thằng Hoàng hoài vậy ?

Thiên Bằng trút trút đôi đũa lên mặt bàn. Thiên Quân biết ba đã nói mình liền gật gật lấy tức cầm đũa.

Áp lực cuối cùng nhờ Thiên Bằng kéo xuống, nhưng chung quy anh vẫn rất e chừng. Bữa cơm cứ như thế trôi qua, ngoài hai cha con kia ra thì cậu lại rất lóc chóc. Mỗi lần Nhật Hoàng gắp đồ ăn cho cậu liền vui vẻ ôm lấy cánh tay anh.

Đương nhiên hành động đó đều lọt hết vào hai mắt của Thiên Quân, lưng anh giờ đã lấm tấm vài giọt mồ hôi. Vốn định sẽ hỏi mang Thiên Đan về nhà mình nhưng bây giờ thì chắc hơi khó rồi.

Sau bữa cơm mọi người sinh hoạt như thường rồi ngủ. Nhật Hoàng để cho cậu chìm vào giấc ngủ rồi lấy máy tính ra làm, công việc anh vốn luôn bận như thế.

Vừa mở máy lên làm thì " Cốc...cốc ", tiếng ngón tay gõ vào cánh của gỗ loan bóng. Anh dừng hạnh động của mình bước ra mở cửa.

- Thiên Quân! Anh tìm em có chuyện gì ?

Nhật Hoàng hoảng hốt.

- Đi theo tôi !