Nước Mắt Vị Ngọt Sủng

Chương 8: Em là động lực

Khì thi này khắc nghiệt, mặc dù Thiên Đan đã cố hết sức của mình cũng không quật lại được. Đành phải chấm dứt con đường học hành của mình lại.Nhật Hoàng đơn lẻ bước lên chốn thành thị.Hai người cứ thế xa cách. Quãng thời gian đầu ngày nào anh cũng gọi về cho cậu, nhưng rồi về sau năm 2, năm 3, sau đó là lập nghiệp. Công việc cứ như thế chất trồng lên.

Từ lúc cuốn vào bánh xe của những người trưởng thành, anh cắm đầu vào làm. Suốt ngày nếu không học thì sẽ giải quyết việc của công ty. Thành công có, thật bại cũng không ít, tất cả đều mà anh làm chỉ hướng về một người.

Là cậu đã cho anh động lực đó, cậu cũng đã tiếp sức cho anh chống trọi lại với vòng xoáy trưởng thành đầy trắc trở.

__________________

5 năm nay, không biết đã trải qua bao nhiêu sóng gió. Chiếc xe ô tô xám trắng băng trên con đường cao tốc. Đứng trước căn biết thự đã cưu mang mình, Nhật Hoàng không kìm được xúc động.

20 năm trước là một thằng nhóc lầm lì, ít nói. Tiếp thêm 11 năm nữa là một chàng trai năng động. Lần này không còn là thằng nhóc kia cũng không phải chàng thiếu niên đó mà là một người đàn ông chững chạc, đã kiếm quá vị đắng chát của đời.

Bước vào trong, căn nhà không có gì thay đổi. Thiên Bằng, ông ngồi bắt chéo chân, đôi mắt mở hờ chăm chú lướt từng dòng tin trên tờ báo xám đen.

Nhật Hoàng gật đầu với ông ấy. Hai người từ trước đến giờ không nói chuyện với nhau nhiều. Họ nhìn mắt của nhau cũng đã hiểu đối phương muốn gì hoặc cần gì.

Bước đến phòng của mình. Không ngoài dự đoán, từ lúc Nhật Hoàng đi đến giờ cậu đã độc chiếm mất.

Thiên Đan nằm trên giường, hai chân dang rộng, hai cánh tay cũng không khác là mấy.

- Thiên Đan dậy đi, em muốn ngủ đến khi nào nữa !?

Cậu theo phản xạ, cầm chăn kéo qua đầu, hai chân cũng thuận thế rụt vào.

- Ồn ào quá đi ! Không thấy người ta còn đang ngủ à...!?

Thiên Đan kết thúc câu của mình bằng một cái ngáp. Đúng là hết cách với con người lười kia, Nhật Hoàng chốt cửa, cởi chiếc áo sơ mi trắng có đôi chút nhăn nheo.

Cả đêm chảy xe không ngủ chỉ mong được gặp cậu, ai dè lại bị cái ngáp của cậu làm cho tiêu tan hết bấy thời gian mong đợi.

Duy chuyển khẽ nhẹ, Nhật Hoàng nâng chăn chen mình vào. Anh dạng rộng tay kéo cậu sát vào mình, Thiên Đan bật chợt bị dịch đi liền ngọ nguậy. Nhưng rồi cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng của Nhật Hoàng.

Nhìn đến cậu sắp thuộc về mình liền không kìm được đặt cánh môi của mình trên trán cậu rồi cũng chìm vào giấc ngủ.

Người làm bên ngoài biết ý không làm phiền đến hai người. Lại một lúc lâu nữa, lần này là Thiên Đan thức trước.