Nước Mắt Vị Ngọt Sủng

Chương 5: Không cho bé mặc quần !

Đến khi thức thì tin vui ập đến với cậu. Vũ Thiên Bằng nhìn con trai khóc nhiều nên cũng tội vốn dĩ nguyên tắc của ông sẽ không bao giờ dùng quyền thế của mình để giúp ai đó.

Nhưng bây giờ vì con trai nên ông phải làm trái với nguyên tắc của mình. Xin cho cậu đậu cùng trường với Nhật Hoàng, nhưng không cùng lớp.

Đến khi Thiên Đan biết được thì vui lắm, lúc nào lòng cũng nở hoa. Cả nhà nhìn cậu cũng vui theo.

Tuần sau là sinh nhật của Nhật Hoàng thế nên Thiên Bằng cùng Thiên Đan định tổ chức cho anh. Nhưng Nhật Hoàng nhất quyết không chịu.

- Anh không muốn tổ chức sao? Vui lắm á!

Thiên Đan cúi đầu vào tai anh thì thầm. Vốn dĩ Nhật Hoàng không thích náo nhiệt nên vẫn từ chối, nhưng sợ cậu vì chuyện này mà không vui liền an ủi:

- Tối nay hai chúng ta tổ chức, anh chỉ cho bé đón sinh nhật cùng anh thôi !

Thiên Đan nghe vậy ai bên tại liền ửng đỏ, quay đi chạy vào phòng.

Đêm đó, hai người vui vẻ trốn trong phòng đốt nến, hát sinh nhật.

- Bé có mua gì tặng anh không ?_Hoàng

- Không phải anh nó không cần sao !_Đan

- Vậy là bé không mua à ?_Hoàng

Nghe Nhật Hoàng nói vậy cậu liền áy náy vô cùng, anh biết được nên nựng mặt cậu, kề sát vào nói tiếp:

- Vậy bé tặng bé cho anh đi !

Thanh âm êm ái như hút hồn cậu. Không đợi thêm nữa anh bế cậu đặt lên giường. Gượng mặt vừa đỏ vừa ngại:

- không được đâu em sợ lắm !

Thiên Đan dùng tay cố cản hành động của Nhật Minh lại.cậu cứ đá loạn cả lên thấy không thể làm gì được gì anh liền dùng kế.

- Nếu em không muôn thì thôi anh đi qua con bé hằng !

Thấy anh ngồi dậy quay đi, Thiên Đan cuốn cuồng phóng bật dậy choàng tay ôm lấy bụng Nhật Hoàng.

- Không được đâu, con Hằng không cho anh làm đâu !

Thấy cá mắc mồi, anh liền để ra bộ mặt chân thật nhất của mình nói:

- Con Hằng nghe lời anh lắm, chỉ cần anh nó sẽ làm theo thôi, không lì như em !

Thiên Đan nghe vậy thì tức lắm, thua ai cũng được nhưng đừng là con Hằng.

Nhớ có lần mẹ nó nhờ anh trở đi học mà cậu khóc của một buổi, còn đòi đánh con Hằng. Thế mỗi lần cậu giận hoặc không nghe lời Nhật Hoàng liền nhắc đến con Hằng làm cậu dãy nảy.

- Anh đừng đi qua chỗ nó mà ! Ở lại với em đi !

Cậu cố nếu tay anh khéo lại, mếu máo.

- Nhưng anh không thích người lì lợm!

Nghe vậy cậu liền cắn răng lột đồ của mình ra, dân hiến cả cơ thể mình cho anh.

- Anh đừng đi đó nữa được không ?

Thấy cậu ngoan ngoãn như vậy Nhật Hoàng hài lòng ôm cậu vào lòng. Định hôm nay sẽ xử cậu nhưng bây giờ thấy vẫn chưa được.

Anh mặc áo lại cho Thiên Đan, đợi mãi anh vẫn không thấy anh mặc quần cho mình cậu định chồm lấy thì anh ghì lại.

- Không cho bé mặc quần !