Truyện chỉ duy nhất được đăng ở "truyenhdd" nên nếu thấy truyện nằm trên những web khác thì đó là giả mạo.
"MONG MỌI NGƯỜI CÓ Ý THỨC TÔN TRỌNG QUYỀN TÁC GIẢ"
____________________
Vũ Thiên Đan cậu là con trai út của Vũ thị, một trong những công ti có sức ảnh hưởng lớn trong thị trường của cả một đất nước.
Ngước lại với anh ba và anh hai cậu lại khù khờ, mít ướt. Mẹ mất ngay sau khi sinh cậu nên Vũ Thiên Đan ở nhà ai cũng chiều theo cậu, chỉ cần thứ cậu thích Vũ Thiên Bằng cha cậu đều sẽ mua về ngay.
Một lần Thiên Đan ngồi trên lưng đi dạo quay khu chợ xuân, gió trời sớm thổi lạnh kiến cậu e dè rụt đầu vào cổ ba mình. Từ trong góc hẹp một thân ảnh gầy gò nép sau thành tường, thứ nhem nhuốc ấy lướt qua mắt của Thiên An khiến cậu chú ý đến.
Cậu đập đập vào vai ba nói:
- Ba ơi dừng lại ! Ở kia kìa ! Ở kia!
Ông nhìn theo hướng tay của con trai mình, rồi bước đến góc tướng đó. Một cậu bé mặt mày nhem nhuốc, hai tay cậu ta ôm chặt gom hai đầu gối lại sát cằm.
"- Ba ơi anh ấy bị sao vậy ?"_Thiên Đan nép vào tai cha mình hỏi nhỏ.
- Ba không biết.
Những người vô gia cư như cậu bé này ông gặp cũng đã rất nhiều, định cho cậu ta một chút tiền rồi rời đi.
Những vẫn chưa kịp phản ứng dì, Vũ Thiên Đan đã trượt từ lưng ông xuống đi tên trước mặt cậu ta.
- Ba ơi nhìn anh ấy tối nghiệp quá, hay là mình bắt anh ấy về nhà đi !
- Là nhận chứ không phải là bắt, Những giờ...
Định nói tiếp nhưng ông nhìn ánh mắt mong chờ của con trai mình ông lại không nở đành gật đầu đồng ý với cậu.
Được sự chấp thuận của cha mình Thiên Đan quay sang người cậu ta đưa tay đến trước mặt.
- Anh có muốn đi về nhà với em không ?
Có điều là cậu ta chẳng mảy may quan tâm đến, Thiên Đan có chút buồn với phản ứng của người kia nhưng cậu không bỏ cuộc.
- Anh đi theo em đi rồi em sẽ cho anh nhiều kẹo.
- Còn cả đồ chơi nữa, em có nhiều lắm. Đi mà đi với em đi !
Thiên Đan đã dùng hết cách rồi mà cậu ta chả đá động gì đến. Bất lực Thiên Đan quay sang cầu cứu ba mình.
- Nè cậu bé, cậu không có nhà không có gia đình người thân thì về với ta, Thiên Đan sẽ là người thân của con !
Nói đến đây câu ta mới bắt đầu có phản ứng, đôi mắt cậu ta hướng về phía hai người. Khung môi nhợt nhạt, nứt nẻ run run nói:
- Thật chứ cháu sẽ có gia đình phải không ?
Từ đôi mắt vô hồn của cậu ta ông đã thấy được nó đã chói lên một tia hạnh phúc. Thiên Bằng đã nói đúng thứ cậu ta cần.
Cuối cùng cậu ta cũng chịu đưa tay của mình ra nắm lấy tay của Thiên Đan. Ba người cầm tay nhau đi về nhà trong vui sướиɠ.
Sau khi được tắm rửa xong xuôi, từ một người lem luốc trở thành một tiểu anh tuấn, khôi ngôi. Ngoại trừ hơi gầy ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Cậu ta không nhớ tuổi của mình nhưng cao hơn Thiên Đan cả cái đầu nên lúc nào cậu cũng kêu bằng anh.
Nhật Hoàng, anh ngoài cái tên của mình ra thì cũng không nó gì nữa.
Đem cậu ta về ông cũng phải có trách nhiệm, cũng muốn có người đi theo con trai. Thế là ông đăng kí cho anh học cùng với Thiên Đan.