Dưới ánh mắt kinh ngạc của Hoắc Tiểu Trà: "Chính là vậy! Baba đúng là đồ lừa đảo!"
Trì Trì vui vẻ chạy lại lấy đồ ăn mang về.
Hai người bước ra khỏi cổng trung tâm thương mại, đi dọc theo con đường chính rồi đi đến cửa hàng ô tô để lấy xe.
Trì Trì lấy được xe, để Hoắc Tiểu Trà ngồi vào ghế an toàn: "Ngồi yên."
Sau đó, cậu đặt lẩu uyên ương lên ghế phụ, nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho nó rồi đắp chăn giữ ấm: “Cục cưng, ngồi ngoan nhé.”
Hoắc Tiểu Trà bĩu môi, hai má phồng lên.
Trì Trì ngồi vào ghế lái và nhanh chóng nhà!
Mọi thứ trên đường đều tốt đẹp, chỉ có chỗ đỗ xe ở khu chung cư thì...
Thật đông đúc!
Trì Trì lái xe không giỏi lắm nên di chuyển rất chậm, phải mất hơn mười phút mới đỗ được xe.
Trì Trì tháo dây an toàn, xoa xoa tay rồi mở cửa xe: “Bảo bối của tôi đang chờ tôi.”
Hoắc Tiểu Trà bĩu môi, tí nữa baba sẽ ăn sạch bảo bối của mình, chỉ là món ăn mà cũng có thể kêu đến buồn nôn như vậy.
Trì Trì giúp bé tháo dây an toàn rồi bế lên: “Bé cưng.”
Hoắc Tiểu Trà mặt đỏ bừng, baba nhất định là đang nói dối...
Khi về đến nhà, cậu nhìn thấy số quần áo mua lúc chiều đã được giặt khô và giao đến nhà.
Phòng khách bày đầy đồ đạc, Trì Trì miễn cưỡng dọn một khoảng trống để đặt món lẩu uyên ương của mình.
Cậu ngồi trên sàn trước ghế sô pha, xoa tay, mở gói hàng, bật TV và chọn video muốn xem.
Hoắc Tiểu Trà muốn đem hết quần áo về phòng, Trì Trì lại nói: "Lát nữa baba sẽ phân loại và mang vào phòng cho con, ngồi xuống xem TV đi.”
Sau đó cậu dùng hai mươi phút để ấn điều khiển chọn chương trình yêu thích.
Cậu sẽ không ăn khi chưa chọn được video thích hợp.
Hoắc Tiểu Trà hỏi: “Rốt cuộc baba muốn xem cái gì?”
“…Nếu biết, baba còn ngồi đây chọn sao?”
Cuối cùng, cậu chọn chương trình hoạt hình có thuyết minh bằng Tứ Xuyên của "Tom và Jerry", sự kết hợp giữa cổ điển Trung Quốc và phương Tây.
Trì Trì chọn một miếng nhìn có vẻ không cay lắm trong nối lẩu uyên ương, lọc bỏ xương rồi đút cho Hoắc Tiểu Trà.
"Con chỉ có thể ăn một miếng thôi, đây đã là cực hạn rồi."
Hẳn là cực hạn chịu đựng. Ba có biết là trẻ con không thể ăn cay không vậy?
“Còn lại là của baba.” Trì Trì nhanh chóng nhét một miếng khoai tây vào miệng, “Không phải vì cay. Chia cho con một miếng là cực hạn với một người có ý chí bảo vệ đồ ăn của bản thân như baba.”
“Con đã là một ngoại lệ với baba rồi đấy.”
“…”
Đây là loại baba gì vậy?
Nam phụ ác độc – Hoắc Tiểu Trà thật sự muốn ôm hận với ba mình.
Trì Trì tự mình ăn hết hơn nửa nồi lẩu uyên ương, đặt đũa xuống sau đó tựa người vào sofa ợ hơi.
"Tom và Jerry" còn chưa xem được mấy phút, Trì Trì đã quay qua hỏi Hoắc Tiểu Trà: "Nhân tiện, con cho baba hỏi là con không phải đi học mẫu giáo sao?"
"Bây giờ bọn con đang được nghỉ hè, mấy ngày nữa mới phải đi học."
"Ồ."
Hoắc Tiểu Trà do dự một chút, cuối cùng nhìn Trì Trì như muốn nói gì đó.
"Baba……"
"Chuyện gì?"
“Anh bị ấm đầu à?”
"..."
Im lặng, sự im lặng chết chóc.
Trì Trì đột nhiên đứng dậy, ấn con trai bé nhỏ lên trên ghế sofa rồi đánh vào mông nó!
"Đánh cho nhớ! Con mới bị ấm đầu.”
Hoắc Tiểu Trà bị đè ở trên ghế sô pha, nghiêng đầu, trên gò má non nớt của bé là má thịt mũm mĩm.
Trên TV, chú mèo tên Tom đang treo ba chú mèo con nghịch ngợm lên giá phơi quần áo và đánh đòn từng đứa một.
Ngoài đời là bản live action của hai người.
Trì Trì đánh mông bé: “Baba đối với con tốt thế mà con dám nghi ngờ baba!”
Hoắc Tiểu Trà quay đầu nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Vì baba đối với con quá tốt.”
“…” Trì Trì buông bé ra, “Tôi…baba trước đây đối xử với con rất tệ sao?”