Trì Trì dùng ba tấm phiếu giảm giá thưởng thức bữa trà chiều với bé con và ông Trương rồi mới thu dọn chuẩn bị về nhà.
Trì Trì vuốt vuốt cằm ra thò đầu ra khỏi thang máy. Cậu quan sát xung quanh, xác định tên Hiểu Minh Tinh kia không ngồi canh mới bước ra ngoài.
Cậu quay lại dắt Hoắc Tiểu Trà: “Con ra được rồi.”
Ông Trương hỏi: “Sao thế?”
Trì Trì: “Dạo này có một người nợ tiền cháu, cậu ta thường xuyên chặn đường…”
Hoắc Tiểu Trà: “Papa chắc chắn không phải quên mất nơi đỗ xe ạ?”
“...” Trì Trì thả tay bé ra: “Con trợn mắt nói dối chắc chắn buổi tối sẽ tè dầm đó nhé.”
Cửa thang máy từ từ đóng lại. Trì Trì suy tư một lát rồi đi về một hướng: “Papa nhớ đã đỗ xe ở bên này.”
Chiếc xe cậu lái là xe thể thao màu đỏ rực, muốn không nhìn thấy cũng khó.
“Con thấy chưa.”
Trì Trì chỉ chỉ chiếc xe phía trước. Cậu còn chưa nói hết câu, ông Trương đã kéo cậu ra phía sau.
“Đằng trước có một người khả nghi lắm, có phải người kia tới tìm cháu không?” Quân nhân xuất ngũ luôn đề cao cảnh giác.
Trì Trì ngước lên nhìn mới thấy Hiểu Minh Tinh đeo khẩu trang và kính râm lấp sau một chiếc cột phía xa.
Cậu ta vừa thấy Trì Trì thì lập tức tháo kính râm và khẩu trang xuống để lộ khuôn mặt cậu ta lấy làm tự hào, vẻ mặt cực kỳ đáng thương như muốn nói.
… Tôi đợi anh ở đây lâu lắm rồi.
Cậu ta tưởng cậu rất si tình à?
Trì Trì không rét mà run nắm tay Hoắc Tiểu Trà để bảo vệ bé. Cậu rút điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kim Kỷ Nhân, tất nhiên là nguyên chủ có phương thức liên lạc với anh ta.
Trì Trì: [Tôi hủy bỏ chiết khấu chín chín phần trăm. Anh mau tới bãi đậu xe tầng hầm khu A, khách sạn Hoa Đình mang người đi đi.]
Cậu cất điện thoại, bảo Hoắc Tiểu Trà và ông Trương lên xe… quân nhân xuất ngũ - ông Trương còn nhân tiện nhìn xung quanh một vòng tìm kiếm vũ khí thuận tay.
Trì Trì khởi động xe thể thao, lái xe đi thẳng chỉ để lại một làn khói.
Ông Trương hỏi cậu: “Cháu thiếu nợ rất nhiều tiền à?”
“Cậu ta mới là người thiếu tiền cháu.” Trì Trì nói: “Cháu là chủ nợ.”
Rõ ràng ông Trương có vẻ không tin, ánh mắt ông nhìn cậu càng hiền từ hơn.
Ôi, làm ba đơn thân quả không dễ, mỗi tháng mất tận ba mươi vạn.
Đến chiều tối ba người mới về đến nhà. Ông Trương nấu một nồi cháo trắng, xào chút rau với thịt băm và chuẩn bị một bát dưa muối. Trưa nay ba người ăn nhiều thịt quá, buổi tối phải ăn nhiều rau cho dễ tiêu hóa mới được.
Cơm nước xong, ông Trương xuống tầng đi dạo, Trì Trì và Hoắc Tiểu Trà thì chơi bập bênh bên cạnh.
Ông Trương ngồi trong đình hóng gió, hiền lành nhìn thoáng qua hai ba con rồi nhẹ giọng nói với nhóm bác trai bác gái: “Thật ra Trì Trì cũng không dễ dàng gì. Thằng bé còn trẻ, khó tránh khỏi để ý đến mấy chuyện vụn vặt.”
*
Tám giờ tối Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà về phòng tắm rửa, lau khô tóc.
Chiếc điện thoại cậu đặt trên bàn liên tục kêu “ting ting” báo có tin nhắn.
Lẽ nào tên Hiểu Minh Tinh kia thuê người dạy dỗ cậu ư? Trì Trì nghĩ vậy lập tức nghĩ sẵn “lời nói” trong đầu rồi mở điện thoại, chuẩn bị đại chiến ba trăm trận với cậu ta.
Sau đó cậu phát hiện ông Trương thêm cậu vào mấy nhóm chat.
Nhóm chat của mọi người trong tiểu khu…
[Người một nhà yêu thương lẫn nhau trong tiểu khu Vinh Cảnh [trái tim]]
Và cả nhóm chat của những người sống cùng tòa nhà…