Xuyên Thành Cha Ruột Của Nam Phụ Pháo Hôi

Chương 23

Ông Trương bổ sung thêm: “Hơn nữa còn không được thi vào làm nhân viên nhà nước.”

Nhóm bác trai bác gái sợ hãi: “Ôi…”

“Cũng không có tư cách tham gia quân ngũ!”

“Đi đi đi, tôi bỗng nhiên nhớ ra còn chưa thu quần áo vào nhà nữa… Sắp đến giờ nấu cơm rồi, tôi đi về đây…”

Ông Trương quay sang nhìn Trì Trì.

Trì Trì đang chơi bập bênh với Hoắc Tiểu Trà, ánh hoàng hôn chiếu xuống, hình ảnh này thật ấm áp…

Trì Trì cậy mình là người trưởng thành có lợi thế hơn mà vững vàng chặn một đầu bập bênh lại.

Cậu còn hóa thân thành “Ba nam phụ ác độc” cười lớn với Hoắc Tiểu Trà: “Khà khà khà!”

Hoắc Tiểu Trà vô cảm nhìn cảnh này, papa thật là trẻ con.

Khuôn mặt ông Trương xanh mét. Ấm áp, mẹ nó cảnh này thật ấm áp.

*

Sáu giờ chiều ông Trương về nhà nấu cơm.

Ông mở tủ lạnh lấy một con cá, một miếng thịt và một túi rau ra.

“Trì Trì, cậu tới sơ chế cá đi, làm nhanh chút nhé!”

Trì Trì vội vàng đứng lên khỏi băng ghế nhỏ: “Nhưng mà cháu không biết…”

Ông Trương trở nên nghiêm túc: “Đúng lúc cậu tập làm thử đi.”

Thế là Trì Trì tóm đuôi cá đến chậu rửa rau, cậu còn chưa kịp vặn vòi nước ra đã hét lên “A” một tiếng rồi quăng con cá vào chậu rửa, cả cơ thể dán hết lên tường.

Ông Trương không hiểu chuyện gì: “Cậu làm gì đấy?”

Trì Trì chỉ vào con cá trong chậu, hùng hồn nói: “Nó động đậy!”

Ông Trương nhấn mạnh: “Nó đã chết rồi.”

Trì Trì cũng nhấn mạnh theo: “Nhưng mà nó vừa động đậy! Còn bơi bơi nữa!”

Ông Trương khó hiểu: “Nó là một con cá chết thôi mà, một người đàn ông như cậu mà sợ một con cá à?”

Trì Trì bình tĩnh lại, cậu giơ tay hình hoa lan đúng lý hợp tình gật gật đầu: “Đúng thế ạ.”

Nhà xưởng phía Đông của tôi cần nhân tài như bạn.jpg.

Ông Trương sợ ngây người nhìn động tác của cậu.

Cuối cùng ông bất đắc dĩ nói: “Cậu đứng xa ra, mau ra ngoài ngồi đợi ăn tối đi.”

Trì Trì bình thường trở lại, cậu nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lúc đợi cơm Trì Trì còn bớt chút thời gian xem tiến độ đăng video của mình tới đâu.

Video cậu đăng vừa được xét duyệt. Giờ là thời gian ăn tối, đợi lát nữa chắc chắn lượt xem video sẽ tăng nhanh cho mà xem.

Ông Trương gõ gõ mặt bàn: “Tập trung ăn cơm, đừng chơi điện thoại nữa.”

Trì Trì ngoan ngoãn đặt điện thoại xuống: “Dạ.”

Cơm nước xong, Trì Trì dẫn Hoắc Tiểu Trà về phòng.

Cậu ngồi trước máy tính, nhìn chằm chằm lượt xem phân tích.

Video đầu tiên luôn thu hút sự chú ý nhất, mặc dù trước khi xuyên sách cậu từng trải qua giai đoạn này rồi nhưng cậu vẫn không nhịn được chú ý đến nó.

Bảng biểu phân tích lượt xem tăng nhanh, đến hơn tám giờ tốc độ mới bắt đầu chậm lại.

Bên dưới có mấy chục người bình luận.

Đây là video kể chuyện hài hước nên bình luận đa số đều là “Ha ha ha.”

Trì Trì vui vẻ đọc đi đọc lại tất cả bình luận tới mức cậu sắp thuộc luôn rồi.

Cậu không chú ý đến điện thoại cậu vang lên hai tiếng “ting ting”.

Cậu đang định làm mới lần thứ 42 xem có thêm bình luận nào không bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Trì Trì không nhìn tên người gọi đã nghe máy: “Xin chào?”

“Trì Trì, tới thanh toán đi. Ở Hoa Đình, nhanh lên.”

Người ở đầu dây bên kia vênh mặt hất hàm sai khiến, nói xong câu đó, cậu ta lập tức ngắt máy.

Trì Trì cau mày, mơ mơ màng màng lướt màn hình điện thoại.

Nguyên chủ ghi chú tên người vừa gọi là “Hiểu Minh Tinh”, phía sau có icon hình ngôi sao bốn cánh.

Nếu không phải lúc đầu cậu ta gọi tên mình, Trì Trì còn tưởng người này gọi nhầm số.

Trì Trì mở Wechat, người tên “Hiểu Minh Tinh” xuất hiện ngay đầu tiên, không cần tìm kiếm. Cậu ấn mở giao diện trò chuyện, lướt xem cậu ta và nguyên chủ trò chuyện những gì.

Trì Trì không thể tin vào đôi mắt của mình.

Nguyên chủ bao dưỡng người này à?

Bản thân nguyên chủ ở căn nhà thuê hai phòng ngủ một phòng khách, còn không có nổi tiền nuôi dưỡng Hoắc Tiểu Trà vậy mà…

Toàn bộ lịch sử trò chuyện của nguyên chủ và Hiểu Minh Tinh đều là tin chuyển khoản, hoặc là Hiểu Minh Tinh bảo nguyên chủ đến quán bar, hộp đêm nào đó thanh toán.

Mấy phút trước Hiểu Minh Tinh vừa gửi một tin nhắn.

[Tôi cho anh một cơ hội, trong vòng mười phút phải có mặt ở đây.]

Trì Trì: [???]

[Tôi đang ở Hoa Đình, tới thanh toán đi. Nếu không sau này anh đừng mơ gặp mặt tôi nữa.]

Cậu ta bị bao dưỡng mà còn hùng hổ tới vậy à?

Trì Trì hung hăng nhắn lại…

[Ngừng ngừng ngừng, trả lại tiền đây!]