Ăn cơm xong, Trì Trì rửa sạch nồi đất ông Trương mang đến. Cậu dắt Hoắc Tiểu Trà đưa ông Trương xuống tầng, nhìn ông vào nhà.
Ông Trương do dự quay đầu lại.
Nếu Trì Trì không điên thì chắc chắn là thế giới này điên rồi.
Theo kế hoạch đêm nay Trì Trì sẽ thức trắng đêm cắt ghép chỉnh sửa video, kết quả đúng chín giờ tối Hoắc Tiểu Trà tới gọi cậu đi ngủ.
Trì Trì hết cách đành phải tắt máy tính đi: “Sau này papa mà sống được đến một trăm tuổi nhất định papa sẽ cảm ơn con.”
“Papa không cần sách sáo ạ.”
“Papa không cần cảm ơn con đâu ạ.”
“…”
Sáng sớm hôm sau, Trì Trì dắt Hoắc Tiểu Trà ra ngoài ăn sáng, nhân tiện đi dạo siêu thị bổ sung thêm đồ ăn.
Trì Trì nhìn đủ loại mì sợi trên hai kệ hàng, cậu xem giá cả phía trên rồi lấy điện thoại ra tính toán.
Hoắc Tiểu Trà ôm chân cậu: “Papa, con không muốn ăn mì xúc xích với trứng chiên nữa đâu, chúng ta ăn món khác được không ạ?”
Trì Trì yêu thương xoa xoa đầu bé: “Nhưng papa chỉ biết làm món này thôi. À đúng rồi, papa còn biết làm bánh bí đao nữa, con muốn ăn không?”
Hoắc Tiểu Trà lập tức buông tay, ra sức lắc đầu: “Không không, con không muốn ăn món đó.”
“Con không tin khả năng nấu nướng của papa à?”
“Không, không phải ạ.”
Trì Trì suy nghĩ một lát rồi đi tới khu vực bán đồ tươi sống. Cậu cầm một hộp cánh gà lên: “Con nói đúng, vì sự nghiệp mỹ thực và chất lượng sinh hoạt của đôi ta, papa không thể dừng bước tại mì sợi được.”
Hoắc Tiểu Trà cảm thấy không ổn lắm: “Papa biết làm món khác không?”
Trì Trì hất cằm: “Trên đời này làm gì có ai vừa sinh ra đã biết nấu ăn, chỉ cần đủ tự tin sẽ làm được thôi.”
“Nhưng mà giáo viên nói với con quá mức tự tin chính là tự kiêu.”
“...” Trì Trì đã quen cách nói chuyện của nam phụ ác độc, cậu càng không muốn thuận theo bé nên cầm cánh gà đến quầy thanh toán: “Hôm nay papa sẽ cho con biết thế nào là số mệnh của mình do mình tự quyết định.”
Hai người xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà. Lúc đi qua bập bênh, Hoắc Tiểu Trà quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Trì Trì nói: “Hôm nay không chơi, papa phải nhanh chóng trở về làm việc tiếp.”
Hoắc Tiểu Trà quay đầu lại chạy lên phía trước cậu.
Hừ, bé mới không thích chơi đâu.
Trong tiểu khu, nhóm bác trai bác gái ngồi trong đình nghỉ mát trò chuyện.
“À, có phải mấy hôm nay ba Hoắc Tiểu Trà lại không có nhà đúng không? Chúng ta ngồi đây suốt mà không thấy cậu ta.”
“Lão Trương, phiền ông để ý thường xuyên hơn nhé. Mấy hôm trước tôi hỏi tổ chức xã hội rồi, họ bảo phải quan sát kỹ tình huống rồi mới quyết định xử lý thế nào.”
Ông Trương lắc lắc cây quạt hương bồ trong tay, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm nay Trì Trì đều ở nhà.”
“Hả? Cậu ta ở nhà á?”
“Ừm. Hôm qua tôi mang thịt kho tàu lên thấy cậu ta ở nhà.” Ông Trương không quá tự tin nói tiếp: “Tiểu Trà nói là cậu ta… cải tà quy chính rồi.”
“Sao lại thế được? Chúng ta đều biết mấy năm trước cậu ta quá đáng thế nào. Chắc chắn là cậu ta mắc nợ nên mới không dám ra khỏi nhà.”
Ông Trương tạm dừng một chút, vừa ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp ánh mắt Trì Trì, cậu dắt Hoắc Tiểu Trà chuẩn bị lên cầu thang.
Ông Trương hắng giọng, đề cao âm lượng: “Nếu cậu ấy muốn thay đổi thật chúng ta cũng nên cho cậu ấy một cơ hội.”
Bên kia Trì Trì đang dắt Hoắc Tiểu Trà lên cầu thang.
Trì Trì leo lên tầng hai rồi dừng bước, hỏi Hoắc Tiểu Trà: “Ông Trương ở căn phòng nào thế?”