Nhưng cho dù là ai, y thuật của đối phương khẳng định không thấp, nếu không cũng không có khả năng viết ra được phương thuốc như vậy, danh sư xuất cao đồ, mặc dù là người mới, nha đầu này khẳng định cũng có chỗ hơn người.
Cam Tùng Bách cảm thấy hứng thú, làm sao nỡ cự tuyệt? Ô trực tiếp đồng ý.
Thị trường dược liệu ở huyện Hoa Ninh không tính là lớn, mặc dù nhỏ nhưng bên trong cần gì cũng có đủ, trong đó các loại hạt giống hay là cây giống đều có đủ cả, một già một trẻ ngồi xe nửa canh giờ, mới đến khu chợ có chút hẻo lánh này, ập vào mặt là một cổ hương vị tươi mát.
Khu chợ này nằm ở dưới cầu, đối diện là một con sông dài, bên trong ngoài thảo dược ra, cũng buôn bán các loại hoa và chim, phi thường náo nhiệt.
Lão y sư thật đúng là quen cửa quen nẻo, một đường mang theo cô xem xét cảnh sắc xung quanh, nhưng ông cũng không ngừng lại, đến khi đến địa điểm chính lúc này ông mới giới thiệu.
“Tổ tiên của chủ cửa hàng này chính là làm kinh doanh dược liệu, cũng tự mình bào chế dược liệu, nhưng hiện tại kinh doanh không tốt lắm, trừ khi đặc biệt yêu cầu hắn bào chế giúp, nếu không ngày thường sẽ không làm những việc như thế này, còn kiếm tiền từ một ít hoa cỏ…… Cửa hàng này tuy nhìn qua có chút hỗn độn, nhưng đồ vật bên trong bảo đảm đầy đủ hơn nhiều so với địa phương khác.” Cam Tùng Bách cười nói.
Cảnh Vân Chiêu cẩn thận quan sát một lượt, cửa hàng này nhìn qua cổ xưa hơn một chút so với cửa hàng khác, bên ngoài lều của cửa hàng bày biện đồ vật rất chỉnh tề, quan trọng hơn là, chủ tiệm này đối với đặc tính của thực vật có vẻ hiểu rất rõ, những loại dược liệu có mùi vị tương khắc với nhau sẽ được tách ra, cái để ý không phải là vẻ đẹp tổng thể, mà là dược tính của thuốc.
Chỉ dựa vào điểm này, Cảnh Vân Chiêu liền biết ánh mắt của Bác sĩ Cam không sai.
“Chú Cam, lần này chú muốn mua cái gì?” Chủ cửa hàng tươi cười bước ra chào hỏi.
Cảnh Vân Chiêu cũng có chút kinh ngạc, nghĩ rằng người hiểu rõ dược tính như thế, cô còn tưởng rằng sẽ là một ông chú lớn tuổi, lại không nghĩ rằng, người này thập phần trẻ tuổi, nhìn qua cũng chỉ hơn 30 tuổi mà thôi.
“Lần này chú dẫn theo một người bạn nhỏ đến xem, có mua hay không phải xem nó rồi.” Cam Tùng Bách giải thích nói.
Lời vừa nói xong, chủ tiệm cũng có chút tò mò nhìn về phía Cảnh Vân Chiêu, sau đó hai mắt sáng lên.
Dịch giả: Hoa Hoa Hạ
Chỉ thấy nữ sinh này da trắng nõn nà, một đầu tóc đen nhánh được buộc lên cao, lộ ra cái trán trơn bóng, cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ tinh tế, mấu chốt là tuy rằng nữ sinh này có chút gầy, nhưng lớn lên đẹp mắt, người cũng cao, nhìn qua rất có khí chất.
Cảnh Vân Chiêu cũng không luống cuống, “Cháu muốn một ít hạt giống thông thường, như Xà sàng tử, khổ sâm, đại hoàng, nam tinh, thông khí các loại, sư phụ cháu thích gieo trồng mấy thứ này, nhưng cũng không cần lấy quá nhiều, chú để cháu tự mình chọn là được.”
Cô cũng không thể nói là để cho mình trồng, dù sao nhà họ Kiều tuy rằng ở trong thị trấn, nhưng trong nhà đến nửa mẫu đất cũng không có.
Kiều Úy Dân khi còn trẻ đã đầu tư vào một xưởng sản xuất nhỏ, hắn là hợp tác với người khác, ngày thường vẫn luôn rất nhàn rỗi, mỗi năm cũng có được một khoản thu nhập không tệ, nhưng cũng không phải là nhiều.
Có một người sư phụ hấp dẫn sự chú ý người khác, còn đỡ hơn cô phải xuất đầu lộ diện.
Nếu để người khác biết được cô có một không gian thần kỳ như vậy, chỉ sợ cô sẽ không thấy được ánh mặt trời của ngày mai, lão tổ tông cảnh cáo chuyện này với cô đều có lý do của nó.
Chủ tiệm họ Lục, vừa nghe thấy điều này, vội vàng dẫn Cảnh Vân Chiêu vào trong cửa hàng.
Trong phòng bày từng hàng túi gai dầu, bên trong chứa những hạt giống có kích thước khác nhau, bên trong mỗi túi đều treo thẻ bài viết tên hạt giống.
Bây giờ đang là mùa xuân, hầu hết hạt giống ở đây đang trong mùa gieo hạt, vì vậy Cảnh Vân Chiêu muốn mua cũng không cần cố kỵ gì nhiều.
Bộ dáng nghiêm túc chọn lựa kia, nhìn qua giống như một vị bác sĩ thực thụ, trong lòng Bác sĩ Cam càng thêm tán thưởng, chỉ là đáng tiếc, một nha đầu tốt như vậy đã có sư phụ, trong lòng nhịn không được có chút ghen tị.