Hoá Ra Cô Ấy Đợi Tôi 17 Năm

Chương 2: Trời sinh Tổng Tài Bá Đạo

Buổi trưa tan học, các bạn trong lớp đều lục tục đi ra ngoài.

Sở Cẩn Tịch lại ngồi ở chỗ ngồi không nhúc nhích.

Lặng lẽ lấy ra một túi thực phẩm bằng nhựa từ bàn làm việc.

Bên trong, chứa một cái bánh bao rõ ràng đã sớm lạnh lẽo.

Trái tim Lạc Vân Thiên nhìn đau xót.

Bé thỏ ngọc của mình, cô gái bảo bối của mình.

Lại ăn cái này à?

- Hầu Tử, chúng ta mau mua đồ ăn đi!

"Thiên ca, chờ ta."

Đoàn Hiểu Minh không biết tại sao Lạc Vân Thiên lại sốt ruột như vậy.

Chỉ có thể đi theo

Hai người đến phố ăn vặt.

"Ông chủ, một phần bánh trứng, một phần cơm chiên trứng."

"Cơm chiên trứng thêm thịt thái lát."

Đoàn Hiểu Minh nhìn thấy có chút kinh ngạc.

Hôm nay anh Thiên khẩu vị tốt như vậy sao?

"Thiên ca, đây là muốn lấy về ăn sao?"

Lạc Vân Thiên cũng không có lựa chọn ăn ở quầy hàng.

Mà là vội vàng trở về.

"Ta trở về phòng học một chuyến."

"Được, vậy ta cũng trở về ăn."

Đoàn Hiểu Minh chỉ coi Lạc Vân Thiên muốn trở về phòng học ăn.

Đối với hắn, ăn ở đâu cũng vậy.

Chỉ là để cho Đoàn Hiểu Minh không nghĩ tới chính là.

Lúc ở trên đường, Lạc Vân Thiên liền từng ngụm từng ngụm đem phần trứng gà ngoài bánh ăn.

Phần cơm chiên trứng kia, một chút cũng không động vào.

Sau khi trở lại lớp học.

Trong ánh mắt nghi hoặc và khϊếp sợ của Đoàn Hiểu Minh.

Lạc Vân Thiên cầm hộp cơm chiên trứng này.

Đi tới trước mặt Sở Cẩn Tịch buông xuống.

"Sở Cẩn Tịch, tôi mua cơm trưa cho cậu, ăn đi."

Ngữ khí Lạc Vân Thiên nhu hòa đến không thể nhu hòa hơn.

Ầm ầm!!!

Lúc này bạn học còn đang ở trong lớp học, đều đồng loạt kinh ngạc.

Lạc Vân Thiên, thế nhưng mua cơm trưa cho Sở Cẩn Tịch?

Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?

Trên ghế ngồi.

Sở cẩn tịch vừa gặm được 1 nửa cái bánh bao lạnh

Thấy Lạc Vân Thiên xuất hiện trước mặt nàng, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Vẻ mặt mê mang cùng ngây thơ, nhìn về phía Lạc Vân Thiên.

Một đôi mắt đẹp, tràn ngập đơn thuần cùng vô tội.

Trái tim Lạc Vân Thiên đều muốn run lên.

Chính là dung nhan khiến hắn hồn vía quay cuồng này, đây là cô gái bảo bối của hắn!

Lúc này Sở Cẩn Tịch, một nửa khuôn mặt.

Nó cực kì đẹp đẽ đến mức hoàn hảo.

Chỉ còn lại cảm giác ngây ngô nhàn nhạt cuối cùng mà thôi.

Chẳng qua nàng vẫn theo thói quen cúi đầu, làm cho một nửa dung nhan tuyệt sắc của nàng.

Rất khó để được biết đến.

Mà cho dù là nhìn thấy một nửa dung nhan thiên sứ của Sở Cẩn Tịch.

Khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt nửa kia của Sở Cẩn Tịch nhìn thấy mà giật mình, đều thầm nghĩ đáng tiếc.

Chẳng qua bọn họ không có khả năng biết, Sở Cẩn Tịch một mực giả xấu.

"Cám ơn, tôi... Tôi không ăn. ”

Sở Cẩn Tịch mở miệng như muỗi.

Yên lặng đem hộp cơm chiên trứng trước mặt, nhẹ nhàng đẩy ra.

"Đây là tôi mua cho cậu, ăn đi."

Sở Cẩn Tịch lúc này đã theo thói quen cúi đầu.

Không nhìn thấy ánh mắt Lạc Vân Thiên lúc này.

Nếu như nàng nhìn thấy ánh mắt Lạc Vân Thiên lúc này, sẽ nhìn thấy ánh mắt nhu hòa của hắn như một dòng nước mùa xuân.

Dường như, ẩn chứa vô số ôn nhu.

"Tôi... Tôi thật sự không ăn, cám ơn..."

Sở Cẩn Tịch yếu ớt mở miệng.

Lạc Vân Thiên lúc này hơi nhướng mày.

Dựa theo lời trong nhật ký của nàng nói, đối phó với tiểu bạch thỏ như hắn, phương pháp hữu hiệu nhất hẳn là...

Sở Cẩn Tịch vừa chuẩn bị tiếp tục gặm bánh bao của cô.

Một bàn tay to chỉ có lực đã trực tiếp duỗi tới.

Cướp đi bánh trong tay nàng!

Sở Cẩn Tịch: "⊙_⊙! ”

Đôi mắt đẹp của Sở Cẩn Tịch hơi mở to.

Người đàn ông này,

Làm thế nào để cướp bánh bao của cô.

Được rồi... Thật bá đạo!

Kế tiếp, càng làm cho Sở Cẩn Tịch khϊếp sợ chuyện xảy ra.

Chỉ thấy Lạc Vân Thiên đoạt lấy bánh bao của nàng sau đó, đã ăn.

Cái bánh bao kia nàng vừa mới cắn qua!

Còn... Và một ít nước bọt của cô ấy ở trên đó.

Đây chẳng phải là, hai người đều xem như...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Cẩn Tịch, đều có chút đỏ lên.

"Cẩn Tịch trước kia đều ăn cái này?"

"Thật sự khó có thể tưởng tượng được, cô ấy đã chịu bao nhiêu khổ."

Bánh mì trong tay Lạc Vân Thiên vừa khô vừa lạnh.

Cho dù là hắn, cũng phải mất rất nhiều công phu mới đem toàn bộ ăn hết.

"Được rồi, hiện tại tôi ăn xong bữa trưa của cậu."

"Phần cơm chiên trứng này coi như tôi bồi thường cơm trưa của cậu."

Sở Cẩn Tịch ngẩn người.

Thì ra Lạc Vân Thiên, có chủ ý như vậy sao?

Tiểu nha đầu vừa định lắc đầu.

Lạc Vân Thiên đã mở nắp cơm chiên trứng ra trực tiếp.

Múc một miếng cơm chiên trứng với một cái muỗng trong đó.

Một giọng điệu không thể nghi ngờ.

- Nào, há miệng!

Có thể là bởi vì Lạc Vân Thiên quá bá đạo.

Hơn nữa Sở Cẩn Tịch thật sự quá đói, cơm chiên trứng này cũng quá thơm.

Cô mơ mơ màng màng, mở cánh môi của mình.

Đợi đến khi một miếng cơm chiên trứng vào miệng.

Sở Cẩn Tịch hoàn hồn.

Cô ấy... Làm thế nào cô ấy có thể ăn nó?

Hơn nữa, còn là Lạc Vân Thiên cho nàng ăn!

Khuôn mặt của Sở Cẩn Tịch, càng là một cái liền đỏ lên.

"Nào, tiếp tục há miệng."

Lạc Vân Thiên lại muốn cho Sở Cẩn Tịch ăn.

Sở Cẩn Tịch lần này vô luận như thế nào cũng không tiếp nhận.

"Tôi... Tôi không ăn nó. ”

Lạc Vân Thiên suy nghĩ một chút.

"Được, vậy cậu tự mình ăn."

Lạc Vân Thiên đưa thìa cho Sở Cẩn Tịch.

Chỉ là cô ấy không trả lời.

"Tôi... Tôi thực sự không ăn đâu. ”

Lạc Vân Thiên khẽ nhướng mày.

"Được, cậu không ăn vậy tôi sẽ ăn."

"Dù sao nếu cậu không ăn tôi cũng không ăn, vứt đi thì lãng phí."

"Hơn nữa cái thìa cậu đã dùng tôi cũng không ghét bỏ."

Sở Cẩn Tịch càng là trong lòng nhảy dựng. Cái thìa cô đã qua sử dụng, nếu Lạc Vân Thiên lại dùng.

Đó chẳng phải là, hai người càng xem như...

"Tôi... Tôi sẽ ăn. ”

Sở Cẩn Tịch vội vàng đoạt thìa trở về.

Từng muỗng từng muỗng cơm chiên trứng này.

Người này sao lại như vậy a, được... Thật bá đạo...

Nhưng trứng chiên cơm, thực sự tốt ... Hương thơm ngon...

Sở Cẩn Tịch trong lòng cực kỳ thẹn thùng.

Nhìn thấy Sở Cẩn Tịch ăn từng muỗng cơm chiên trứng.

Trong lòng Lạc Vân Thiên cực kỳ hài lòng.

Lúc trước hắn lấy trạng thái linh hồn đi theo Sở Cẩn Tịch hai năm, cũng đọc nhật ký hai năm của nàng.

Sở Cẩn Tịch khi đó viết trong nhật ký, ngoại trừ hy vọng cô có thể dũng khí hơn một chút.

Nội tâm cũng hy vọng Lạc Vân Thiên có một ngày.

Có thể mạnh mẽ ở trước mặt cô, biểu đạt tình yêu với cô ấy.

Khi cô ấy không có can đảm.

Hy vọng Lạc Vân Thiên có thể mạnh mẽ bước tới trước.

Lạc Vân Thiên vừa rồi thử nghiệm loại cường thế này một chút, hiệu quả cũng không tệ ~

"Xem ra đối đãi với tiểu bạch thỏ của ta, làm một người đàn ông ôn nhu ấm áp là không được."

"Thoạt nhìn, phải làm một tổng tài bá đạo a!"

Trước khi sống lại, hắn ngồi vào vị trí chủ tịch tập đoàn thị trường, bản thân coi như là một tổng tài bá đạo.

Không nghĩ tới hiện tại còn muốn làm tổng tài bá đạo.

Thật sự là trời sinh bá đạo tổng tài mà!

emm...... Là một tổng giám đốc bá đạo.

Hiện tại nên nói gì bây giờ?

Lạc Vân Thiên nghĩ đến một câu thoại kinh điển.

Ba!

Lúc Sở Cẩn Tịch sắp ăn xong, Lạc Vân Thiên đặt tay lên bàn học của cô.

Chăm chú nhìn tuyết nhan khiến hắn hồn vía mộng quẩn.

- Nữ nhân, ngươi thành công thu hút sự chú ý của ta!