Cô từng mơ Hạ Khanh cầm lấy cổ chân mình, nhưng đó chỉ là giấc mơ, cho nên có phản ứng cũng có thể chấp nhận được. Nhưng lúc bị bàn tay anh thực sự chạm vào, Diệp Dung Thất mới biết được, thì ra cổ chân mình nhạy cảm đến vậy.
Cô không biết tất cả phản ứng của mình đều đã lọt vào mắt Hạ Khanh.
Anh biết rõ tất cả điểm nhạy cảm trên người Diệp Dung Thất, cổ chân là một trong số đó.
Hạ Khanh khống chế độ mạnh yếu của bàn tay, dùng cách cố định cổ chân để cố định chân cô, động tác bôi thuốc cho cô vô cùng nhẹ nhàng và chậm chạp.
Cảm giác đau đớn và ngứa ngáy đan xen với nhau khiến hơi thở của Diệp Dung Thất thêm nặng nề.
Hạ Khanh giấu đi ý cười: "Xin lỗi, là do tôi không để đồ gọn gàng."
Cái gối trong tay sắp bị Diệp Dung Thất cào rách rồi, cô cố gắng lờ đi cảm giác ở chân: "Là do tôi uống nhiều có chút choáng, mang rắc rối đến cho anh."
"Không sao, sau khi say rượu, làm gì cũng thông cảm được."
Hạ Khanh nói xong câu đó, động tác trên tay chợt khựng lại.
Lúc trước sao không nghĩ ra, sau khi uống say làm gì cũng được chứ?
Giờ phút này, Diệp Dung Thất giơ chân đối diện với Hạ Khanh, váy kéo lên trên đầu gối, để lộ ra bắp đùi trắng nõn nà của mình. Cô đang kẹp chặt hai chân, che đi phong cảnh ở giữa, không muốn để Hạ Khanh nhìn ra chút bất thường nào.
Hạ Khanh chỉ tập trung vào đầu gối của cô, sau khi bôi thuốc xong, dứt khoát thu đồ đạc của mình lại: "Được rồi, mấy hôm nay đừng để đυ.ng vào nước, nghỉ ngơi sớm chút đi."
Diệp Dung Thất vội vàng bước khập khiễng về phòng mình.
Cô cảm thấy giữa hai chân mình đã chảy nước, làm ướt cả qυầи ɭóŧ của mình.
Chẳng lẽ đã đến đuổi ham muốn nɧu͙© ɖu͙© rồi à? Sao cô đột nhiên lại trở nên đói khát như thế?
Nhưng sự trống rỗng quả thực rất khó chịu, nhớ đến cảnh tượng trong giấc mơ hôm qua, Diệp Dung Thất liền đưa tay với vào trong áo ngực mình, thử nhéo đầṳ ѵú đang cứng lên.
"Ưm!"
Kɧoáı ©ảʍ một lần nữa truyền đến bụng dưới.
Nhưng như thế còn lâu mới đủ, Diệp Dung Thất dứt khoát nằm lên giường, cho hai tay vào áo ngực, bắt đầu vuốt ve vυ' mình, chà sát hai quả anh đào.
"A... ưʍ..."
Cô thoải mái đến mức rên lên thành tiếng, trong lúc vuốt ve, giữa hai chân càng thêm ngứa ngáy.
Diệp Dung Thất một tay cầm bộ ngực lớn của mình, chân thì đá lung tung.
Vì sao trong mơ càng sờ càng hết trống rỗng?
P/s: Nếu yêu thích truyện thì các bạn nhớ đề cử Ánh Kim để làm động lực cho nhóm dịch tăng tốc ra chương nha
Nhớ bấm theo dõi để được thông báo về chương truyện mới ra nha